Khói, nhiều cột khói bốc lên trong
thành. Máu chảy lênh láng, hàng loạt thi thể nằm ngổn ngang khắp nơi. Tiếng la
hét, tiếng vũ khí chạm nhau và đâu đó là những tiếng gào khóc.
Chiến tranh, trước giờ Trần Ngọc Phi vẫn
luôn thắc mắc chiến tranh là gì. Nó ra sao. Nó có giống như những trận đánh
nhau mà y tham gia hay không. Giờ thì y cũng đã biết. Gắng mở to mắt nhìn xung
quanh, y đang ngồi trên tường thành và hiện bị thương rất nặng. Y phục rách
tươm và đầy vết máu. Bên cạnh y, Đinh Nguyệt Hàn đã rục đi và không hề cử động.
“Trần huynh.” Đinh Nguyệt Hàn nói lớn.
Trở lại với thực tại, lúc này Trần Ngọc
Phi đang cùng mọi người tiến vào thành Đại La. Trước mặt đoàn người, cánh cổng
thành đang khép kín và những quân binh trên tường thành đang chĩa cung tên vào
họ.
“Tại hạ là Trần Ngọc Phi, hiền đệ của
Dương tướng quân, cùng mọi người Quần Anh hội đến đây tiếp viện cho Đại La.” Họ
Trần nói y theo những lời Đỗ Bá Phương căn dặn trước lúc khởi hành. Đây giống
như là một ám hiệu để thông báo với nhau.
“Sao ta biết được ngươi có phải là người
của Quần Anh hội hay không?” Viên tướng trấn giữ thành trì nhìn xuống nói lớn.
Nguyễn Phong Sơn nhếch môi. “Xem ra cờ
hiệu của chúng ta không có tác dụng rồi.” Họ Nguyễn ám chỉ những ngọn cờ hiệu của
“Quần Anh hội” không bảo chứng được cho mọi người.
Hùng trưởng môn rảo ngựa lên. “Lão phu
là Hùng Quang Hưng, trưởng môn của Hùng Sư đường, không biết tướng quân có nhận
ra chăng?”
Viên tướng đáp. “Xin ngài cởi mũ ra cho
tiểu tướng nhìn kỹ.”
Hùng trưởng môn đưa thanh Hoàng Kim đao
cho Trần Ngọc Phi cầm giúp. Sau đó hai tay, ông cởi chiếc mũ sắt ra cho viên tướng
nhìn. “Tướng quân đã thấy rõ chưa?” Ngài Hùng khẽ cười.
Viên tướng mỉm cười. “Đúng là Hùng đại
hiệp rồi. Xin thứ lỗi cho tiểu tướng vô lễ.” Y quay sau hét lớn. “Mở cổng.” Sau
đó y nhanh chóng lao xuống.
Cổng thành nhanh chóng được sáu quân
binh mở ra, viên tướng trấn giữ sau đó tiến ra ngoài. Những quân binh trên tường
thành cũng bắt đầu hạ cung xuống. Trần Ngọc Phi nhìn những gương mặt của họ
trông rất phờ phạc.
Viên tướng chắp tay. “Tiểu tướng có mắt
như mù, xin Hùng đại hiệp thứ lỗi cho.”
Hùng trưởng môn đội mũ vào lại. “Phải
là lão phu nên xin đa tạ tướng quân mới đúng.”
Nguyễn Phong Sơn nhìn họ Thái. “Sao hắn
ta lễ phép với Hùng trưởng môn như vậy nhỉ?”
Viên tướng không ngờ nghe được nên liền
đáp. “Nguyên trước kia tiểu tướng là một tiểu binh đã từng sát cánh cùng với Hùng
đại hiệp trong cuộc chiến xưa kia. Nói ra thì Hùng đại hiệp đã cứu mạng tiểu tướng
không biết bao nhiêu lần.”
“Nhân tiện cho tại hạ hỏi luôn.” Họ
Nguyễn tò mò. “Nếu lúc nãy không có Hùng trưởng môn thì tướng quân định xử xự
như thế nào?”
“Thì tại hạ sẽ nói Phi Sát bang gởi lời
chào.” Trần Ngọc Phi nói tiếp ám hiệu tiếp theo.
Thái Quang Huy nôn nóng. “Thôi chúng ta
vào thành đàm luận tiếp nào.”
“Ngươi nôn vậy ư?” Họ Nguyễn liếc mắt.
“Rất nôn là đằng khác.” Họ Thái u sầu
đáp lại.
Đoàn người sau khi vào thành thì được
các viên tướng sắp xếp chỗ nghỉ. Riêng họ Trần cùng những trưởng môn và bang chủ
khác thì được dẫn tới phủ Đại La để bàn kế hoạch tác chiến. Một lúc sau, mọi
người bắt đầu gặp mặt hai tướng quân ở chính phòng. Sau khi chào hỏi xong, mọi
người bắt đầu vào chủ đề chính.
“Hiện tại quân binh trong thành có bao
nhiêu?” Hùng trưởng môn hỏi.
Võ tướng quân đáp. “Sau khi Ngô An
Vương và Phạm tướng quân rút người của mình đi, hiện tại trong thành có khoảng
hai ngàn quân chính quy và hơn tám trăm người khác gồm những dân binh, hộ vệ,
hiệp khách và dân chúng xung phong gia nhập.”
Ma Thanh Vũ khá bất ngờ. “Mọi người đã
thoái chạy hết rồi ư?”
Ngô tướng quân ngồi bên cạnh Võ tướng
quân đáp. “Đúng là như vậy. Khi Đại La bị bao vây, mọi người đã nhanh chóng rời
khỏi thành.”
Phan trưởng môn nhíu mày. “Bọn chúng để
yên sao?”
“Bọn chúng chỉ bao vây hai phía đông và
bắc. Cửa phía tây và nam thì để mặc nhiên như vậy. Chúng tôi cũng không hiểu vì
cờ gì.” Họ Võ đáp.
Đinh Nguyệt Hàn nói. “Vì nếu như công
khai tàn sát bách tính, sau này bọn chúng sẽ khó xưng vương và được mọi người ủng
hộ.”
“Nếu như vậy thì sao bọn chúng lại đi
tàn sát dân chúng ở Yên Phong trấn hay Thuận Thành trấn?” Ngô tướng quân thắc mắc.
“Tướng quân nói cái gì?” Thái Quang Huy
nói lớn.
Thấy mọi người ngạc nhiên, Võ tướng
quân nhíu mày. “Mọi người không biết gì ư?” Họ Ngô thở dài. “Không những hai
thành trấn đó, mà những thành trấn khác cũng vậy. Sau khi vào thành, bọn chúng
không ngừng hạ sát người vô tội. Kẻ thì bị giết, người thì bị bắt đi. Khắp nơi
đều là biển máu, chả khác gì địa ngục trần gian cả.”
Trần Ngọc Phi thổ nhẹ lên bàn. “Sao
Dương huynh với Đỗ huynh không nói cho chúng ta biết.”
Ma Thanh Vũ nói. “Cũng chưa chắc Dương
huynh biết sự tình hoặc cũng có thể tin tức không tới được tay Dương huynh.”
Để xóa tan bầu không khí ảm đạm, Nguyễn
Phong Sơn nhanh trí. “Mà sao nhị vị tướng quân biết chúng tôi sẽ tới?”
Võ tướng quân khẽ cười. “Dương tướng
quân cho người báo tin sẽ dẫn quân tiếp viện tới ứng cứu Đại La. Chả giấu gì mấy
vị, nguyên trước kia tôi từng là thuộc hạ của dưới trướng của Dương tướng
quân.”
“Ngài từng nằm trong Trấn Vũ quân?”
Thái Quang Huy ngầm đoán.
Võ tướng quân lắc đầu. “Không. Tiểu tướng
trước kia nằm trong Phi Ảnh quân, đội quân báo trực thuộc sự chỉ huy của Trấn
Vũ quân.”
Hùng trưởng môn khẽ cười. “Phi Ảnh quân
sau này chính là Phi Sát bang. Thì ra ngài là người của Phi Sát bang.”
Võ tướng quân gật đầu. “Chính là như vậy.”
“Sĩ khí hiện tại của các quân binh như
thế nào?” Phan trưởng môn hỏi đúng cái thắc mắc của họ Trần.
Ngô tướng quân trầm ngâm. “Sợ hãi, đó
là những gì tiểu tướng có thể nói.”
“Sao các vị không bỏ thành mà ở lại tử
thủ?” Nguyễn Phong Sơn muốn biết lý do thật sự có phải là tận trung hay không.
Võ tướng quân cười trong đau khổ.
“Chúng tôi biết chạy đi đâu bây giờ. Mọi nơi phía đông và phía bắc đều bị bọn
chúng chiếm lĩnh. Phía tây thì chiến sự đang diễn ra. Phía nam thì chiến tranh
đã và đang mò tới.”
Ma Thanh Vũ khẽ cười. “Vẫn còn Cổ Loa,
Ái Châu và những thành trấn khác mà.”
“Khó lắm.” Ngô tướng quân nói. “Chưa kể
gia quyến của chúng tôi nữa.”
Thái Quang Huy ngầm đoán. “Nhị vị tướng
quân đừng nói tất cả gia quyến của quân binh đang ở đây chứ.”
Võ tướng quân gật đầu. “Đúng là như vậy.
Và cũng chính vì lý do như vậy nên chúng tôi mới quyết tử ở lại bảo vệ thành
trì.”
“Từ khi nào mà các vị được đưa gia quyến
mình về đây?” Họ Ma ngạc nhiên. Vì theo hiểu biết của y, điều đó khó có thể chấp
nhận.
Ngô tướng quân đáp. “Không giấu gì các
vị. Đại La xưa kia vốn thuộc triều đình. Sau khi Ngô vương mất, Dương Bình
Vương đoạt ngôi, Đại La lúc đó được các quân đoàn của Dương Bình Vương nắm giữ.
Khi Nam Tấn Vương và Thiên Sách Vương kêu gọi phản chiến, một số người hưởng ứng
lời kêu gọi và hạ bệ được Dương Bình Vương.”
“Đó cũng là thời kỳ mà các quân đoàn bắt
đầu cự lại triều đình và nổi dậy khắp nơi.” Hùng trưởng môn nhắc lại một thời kỳ
đen tối.
Ngô tướng quân tiếp lời. “Rồi nhiều
quân đoàn tiến vào giải giáp quân binh của Dương Bình Vương. Sau đó thì ngụ lại
để tiếp quản chờ chỉ thị mới từ triều đình. Cuối cùng một sắc lệnh đã được ban
hành. Theo đó Đại La sẽ được bốn quân đoàn khác nhau đồn trú và nằm dưới sự quản
lý của An Vương phủ. Khi Thiên Sách Vương mất.” Họ Ngô chỉ tay sang họ Võ. “Võ
tướng quân chính là người của Thiên Sách Vương, bỗng nhiên trở thành quân vô chủ.
Ngô An Vương thấy vậy mới thu nạp mọi người và cho phép tất cả được dẫn gia quyến
về đây sinh sống. Cũng là nhằm mục đích đồng hóa và gây ảnh hưởng với dân chúng
ở đây.”
Trần Ngọc Phi tò mò. “Nếu các vị là người
của Ngô lão gia, vậy khi Liên Đoàn mưu chuộc quân binh lúc đại hội diễn ra thì
mưu chuộc ai?”
“Chính là mưu chuộc tiểu tướng và Ngô
tướng quân.” Võ tướng quân mỉm cười.
Hùng trưởng môn khẽ cười. “Xem ra Dương
tướng quân đã liệu tính cả rồi.”
Thái Quang Huy lại nôn nóng. “Hiện tại nhị
vị tướng quân đã có kế sách gì chưa?”
“Nói thật là mọi người chỉ biết quyết tử
bảo vệ thành trì mà thôi.” Ngô tướng quân đáp.
“Vũ khí và lương thực thì sao, nhị vị
tướng quân có thể cho mọi người biết không?” Trần Ngọc Phi hỏi.
Võ tướng quân khẽ cười. “Lương thực và
nước uống hiện tại đủ cho mọi người dùng đặng mấy tuần trăng. Như các vị biết
đó, Đại La là nơi giao thương tụ họp rất sầm uất nên mấy chuyện đó không có trở
ngại gì. Chỉ là vũ khí thì.”
Thấy họ Võ ngập ngừng, Ngô tướng quân
liền tiếp lời. “Đại La trước giờ là kinh thương, do vậy lượng khí giới hiện tại
không có nhiều.”
“Có thể cho tại hạ thắc mắc một điều được
không.” Nguyễn Phong Sơn nhếch môi. “Chúng ta có tổng cộng tất cả bao nhiêu
quân đoàn?”
Võ tướng quân nhíu mày. “Ý thiếu hiệp
muốn hỏi quân đoàn trấn giữ, hay quân đoàn tư binh?”
“Cả hai đi.” Họ Nguyễn khẽ cười.
“Quân đoàn trấn giữ là những quân đoàn
tinh nhuệ, quân đoàn lớn, trực thuộc và nằm dưới sự kiểm soát của triều đình.
Hiện tại có khoảng hai mươi quân đoàn, đồn trú tại các nơi có địa thế quan trọng
và hiểm yếu. Nhưng chỉ còn vài quân đoàn là trực thuộc triều đình.” Họ Võ nhìn
mọi người. “Quân đoàn tư binh là những quân đoàn được tuyển dụng và nằm dưới sự
kiểm soát của địa phương hay là các thành trấn. Những quân đoàn này là các quân
đoàn nhỏ, chủ yếu làm các nhiệm vụ gìn giữ bảo vệ an ninh là chính. Ngoài ra
còn có hàng loạt quân đoàn bán chính quy và các quân đoàn tự do.”
Thấy Nguyễn Phong Sơn cười khẩy, Ngô tướng
quân liền nói. “Chúng tôi ngày xưa thuộc quân đoàn trấn giữ, vì tình thế ép buộc
nên phải trở thành tư binh. Nguyễn thiếu hiệp chớ hiểu lầm.”
“Không phải như vậy.” Họ Nguyễn cười khẩy.
“Ý của tại hạ, nếu có gần khoảng hai mươi quân đoàn, vậy bây giờ họ đang ở đâu
và tại sao họ lại không ứng cứu các vị?”
“Cũng khó nói lắm.” Võ tướng quân thở
dài. “Một số quân đoàn đồn trú bên ngoài, một số thì đồn trú trong thành. Khi bọn
chúng đồng loạt tấn công, bọn họ có thể đã ngầm giao kết hoặc cũng có thể không
trở tay kịp. Chưa kể là sau khi Ngô Vương mất, nhiều quân đoàn đã trở mặt, một
số khác thì bất tuân, số khác nữa thì mặc kệ.”
Thái Quang Huy nhăn nhó. “Ngươi không
nghe rõ lúc nãy Võ tướng quân nói gì sao? Là chỉ còn vài quân đoàn trực thuộc
triều đình.”
Ngô tướng quân nói. “Chúng tôi đã gởi
thư cầu viện đi từ lâu. Cổ Loa, Đỗ Động Giang, Tây Phù Liệt, Tiên Du, thậm chí
là Ái Châu. Nhưng chả thấy ai hồi âm lại.”
Hùng trưởng môn thở dài. “Vậy thì chúng
ta phải tự lực cánh sinh thôi.”