“Nguyệt Hàn.” Võ Thị Phương Mai mỉm cười.
Cô đang đứng trên đồng cỏ vẫy tay.
Đinh Nguyệt Hàn mừng rỡ. “Tiểu Mai.”
“Huynh đáng ghét thật.” Phương Mai giả
vờ giận hờn.
Họ Đinh hốt hoảng. “Huynh xin lỗi.”
“Muội đùa đó, Nguyệt Hàn ngốc của muội.”
Võ cô nương ôm chằm lấy họ Đinh.
Đinh Nguyệt Hàn khẽ cười. “Ta nhớ muội
lắm.”
“Muội không nhớ huynh.” Phương Mai cười
tủm tỉm.
“Sao muội không nhớ huynh?” Họ Đinh buồn
bã.
Võ cô nương bĩu môi. “Vì huynh bỏ muội.”
Họ Đinh u sầu. “Huynh xin lỗi.”
Võ cô nương khẽ cười. “Muội lại đùa với
huynh đó. Huynh ngốc thật, ngốc lắm.” Võ cô nương lấy tay bếu bụng họ Đinh.
“Á.” Đinh Nguyệt Hàn đau quá nên hét
lên. Sau đó y giật mình vì bụng mình đau nhói. Ráng mở mắt ra nhìn, y thấy tay
mình đầy máu, máu chảy ra từ những vết thương ở bụng. Gắng quay đầu qua và y thấy
Trần Ngọc Phi cũng bê bết máu như mình. Họ Trần đang ngồi bên cạnh y, tay đang
ép chặt vào vết thương ở ngực.
“Đinh huynh.” Trần Ngọc Phi nói lớn.
Trở lại với thực tại, lúc này họ
Đinh đang bước lên tường thành phía đông quan sát. “Sao vậy Trần huynh?” Lên tới
nơi, y cùng họ Trần nhìn xuống. “Thiên địa thánh thần ơi.”
Trước mắt hai người là doanh trại của
quân địch. Hàng loạt chiếc lều trắng dài ngùn ngụt, cờ hiệu giăng ngợp trời, doanh
trại lớn đến nỗi họ Đinh hoàn toàn không ngờ tới. Nếu một chiếc lều chỉ cần tượng
trưng cho bốn người cư ngụ, thì họ Đinh có thể nhẩm tính quân địch lên đến hàng
vạn người.
“Chúng ta phải làm sao đây?” Đinh
Nguyệt Hàn than vãn.
Trần Ngọc Phi lắc đầu. “Để mặc cho số
phận thôi.”
Một lúc sau mọi người tụ hợp lại Đại
La phủ, không khí càng nặng nề hơn khi mọi người đã nắm được tình hình lực lượng
đôi bên và khí giới của mình. Với số lượng quân địch như vậy, họ khó lòng cầm cự
được lâu.
“Lượng cung tên không đủ cho chúng
ta phòng thủ trong nhiều ngày.” Ma Thanh Vũ phát biểu. “Các công cụ và thiết bị
khác cũng vậy.”
“Với lực lượng hiện tại, chúng ta
khó lòng dàn trải quân ra phòng thủ bốn mặt thành.” Trần Ngọc Phi u sầu.
Võ tướng quân nói. “Chúng ta cứ ưu
tiên lực lượng ở hai phía bắc và đông thôi. Còn hai phía còn lại, tiểu tướng
nghĩ nên chỉ để hai đội ở đó canh gác và thông báo khi bị tấn công.”
Hùng trưởng môn gật đầu. “Võ tướng
quân nói chí phải. Lão phu nghĩ bọn chúng sẽ tấn công hai cổng kia để nhằm chi
phối lực lượng chúng ta, nhưng không phải ngay vào lúc này đâu.”
Phan trưởng môn khẽ cười. “Bọn chúng
cũng sẽ như mọi người khác, sẽ tấn công phủ đầu chúng ta ngay đợt đầu tiên. Do
vậy ta cần khiến bọn chúng phải kinh hãi ngay lúc đấy.”
“Những điều đó không quan trọng.”
Nguyễn Phong Sơn khoanh tay trước ngực. “Quan trọng là đêm nay, liệu bọn chúng
có đột kích hay không?” Thấy họ Thái nhìn mình nên Nguyễn Phong Sơn nhếch môi.
“Thói quen trước giờ của bọn chúng mà.”
“Nguyễn huynh nói đúng. Tại hạ nghĩ
rất có thể đêm nay bọn chúng sẽ lợi dụng chúng ta sơ hở để lén vào tấn công.”
Đinh Nguyệt Hàn trầm ngâm.
Thái Quang Huy nói. “Vậy thì chúng
ta chuẩn bị đón tiếp bọn chúng thôi.”
Sau khi thảo luận, Ma Thanh Vũ và Trần
Ngọc Phi là hai người có nhiều kinh nghiệm và kỹ năng chiến đấu nhất trong màn
đêm. Họ Ma thì từ nhỏ đã được huấn luyện săn bắn và giao chiến trong đêm tối bởi
những bộ tộc thiện chiến ở Cẩm Khê. Họ Trần thì trước giờ đã quen trốn chạy và ẩn
núp vào đêm khuya. Chính vì vậy nên Ma Thanh Vũ sẽ cùng Thái Quang Huy và Nguyễn
Phong Sơn ở tường thành phía bắc. Trần Ngọc Phi, Đinh Nguyệt Hàn, Hùng trưởng
môn và Phan trưởng môn sẽ ở cổng phía đông. Phía nam thì có Võ tướng quân và
phía tây thì có Ngô tướng quân.
Khi phân chia xong, Nguyễn Phong Sơn
chợt thắc mắc. “Nếu chúng ta dựa vào nhãn quan để phòng vệ, tại hạ thấy có vẻ
chưa chắc chắn cho lắm.” Họ Nguyễn nhìn Ma Thanh Vũ và Trần Ngọc Phi khẽ cười.
“Tại hạ chỉ nói lên khuất mắc thôi, chứ không có ý gì chê bai nhị vị cả.”
Ma Thanh Vũ mỉm cười. “Tại hạ hiểu
Phong Sơn huynh mà.”
Trần Ngọc Phi đập tay vào nhau.
“Nguyễn huynh nhắc thì tại hạ mới nhớ. Chiến khuyển, là chiến khuyển.”
Hùng trưởng môn hiểu ý họ Trần.
“Đúng vậy, chiến khuyển là một phương án phòng thủ rất tốt. Nó có thể nghe và
nhận biết hơi của người ở một khoảng cách xa. Tiếng sủa của nó sẽ là ám hiệu
báo động cho chúng ta cảnh vệ.”
Ngô tướng quân trầm ngâm. “Tiểu tướng
không muốn phá không khí nhưng hiện tại chúng ta không có chiến khuyển. Không một
con nào cả.”
Trần Ngọc Phi sực nhớ. “Có thể các vị
không có nhưng tại hạ biết một nơi.”
“Nơi nào vậy Trần huynh?” Đinh Nguyệt
Hàn hỏi.
“An Vương phủ.” Họ Trần khẽ cười.
Phan trưởng môn tò mò. “Sao Trần trưởng
môn lại biết?”
Họ Trần đáp. “Lúc trước tại hạ có đi
ngang qua vài lần và lần nào cũng xém bi cắn.”
Hùng trưởng môn bật cười. “Không ngờ
Tiên Thanh Tử không sợ thiên địa, không sợ sinh tử, lại sợ chiến khuyển nhà họ
Ngô.”
“Chả phải họ rút đi hết rồi ư?” Thái
Quang Huy muốn nhịn cười nhưng không được.
Trần Ngọc Phi đỏ mặt. “Có thể họ đã
rút đi hết nhưng tại nghĩ gia đinh thì chắc vẫn còn.”
Sau đó mọi người nhanh chóng đi tới
An Vương phủ. Đúng như họ Trần phỏng đoán, một vài gia đinh vẫn ở lại canh chừng
và quét dọn. Nghe mọi người nói xong, các gia đinh không những cho mượn, mà còn
xung phong đích thân xung phong sát cánh kề vai chiến đấu. Mà cũng đúng thôi,
chỉ có họ mới có thể điều khiển những con chiến khuyển này, còn họ Trần vừa mới
nghe tiếng sủa đã chẳng thấy đâu.
Mọi người muốn mượn thêm ở các gia
trang khác thì các gia đinh liền cản lại. Vì các con chiến khuyển này khi gặp
khuyển thường, bọn chúng lại sủa ầm lên. Như kiểu thị uy đầy ngạo mạn khi gặp
những kẻ yếu hơn.
Khi màn đêm ngập tràn, các gia đinh
theo kế hoạch mà làm. Họ dẫn chiến khuyển ra cột ngoài cổng thành. Chủ yếu là
hai cổng bắc và đông, hai cổng còn lại chỉ để một con mỗi cổng.
Đinh Nguyệt Hàn cùng mọi người quyết định
đi nghỉ sớm để tối nay trực chiến. Chứ nếu thức cả đêm như vậy, họ e không đủ sức
lực để giao chiến với quân địch. Nhưng họ không ngờ rằng, đêm đó chả có ai xuất
hiện. Tiếp tục một ngày nữa qua đi, thành Đại La vẫn yên bình trước sóng gió. Mọi
người thì không như vậy, họ lo lắng, hồi hộp không biết quân địch đang mưu tính
điều gì. Đường Lâm thì vẫn không có tin tức. Cả phía nam và những thành trí
khác cũng im lặng và không ai đáp lại lời kêu gọi.
Đinh Nguyệt Hàn ngồi trên tường thành
và nhớ tới Tiểu Mai. Y không biết cô đang ở đâu và đang làm gì. Chỉ cần qua khỏi
cuộc chiến này nữa thôi là y có thể thanh thản sống cùng cô. Sống một cuộc sống
không lo âu suy nghĩ, không vướng bận một điều gì khác. Một cuộc sống chỉ có y,
cô và những tiểu nhi của hai người.
Trần Ngọc Phi thì đang cùng Hùng trưởng
môn và Phan trưởng môn đối tửu ngắm trăng. Thái Quang Huy và Ma Thanh Vũ thì
đang bàn luận kế sách với nhau.
Chỉ duy Nguyễn Phong Sơn là nhăn nhó vì
phải chờ đợi khai kiếm. Họ Nguyễn bực bội bọn Hùng Thiên hội đang bận cái quái
gì mà không chịu tấn công. Nếu biết như thế này thì y đã đi cùng với Dương
huynh rồi. Y không biết Đường Lâm có vui hơn ở đây hay không. Mà y nghĩ chắc
vui, vì chỉ có vui nên gã họ Dương mới một mình đến đó và không cho mọi người
theo.