Chuyển đến nội dung chính

Chương 70: Đại La Thành


Màn đêm buông xuống, không gian bắt đầu trở nên vắng lặng. Trong khi bóng tối đang ngập tràn trong thành, thì ngược lại phía doanh trại của quân địch lại hừng sáng bởi những ngọn đèn đuốc và những đóm lửa đang rực cháy.
            Sau một thời gian chờ đợi, đúng như những gì mọi người dự đoán, bọn chúng lợi dụng bóng tối của màn đêm để tập kích vào thành. Mỗi đội gồm hàng chục người mang hắc y rón rén áp sát tới phía tường. Phía sau, một đoàn kỵ binh nai nịt kỹ càng đứng chờ hiệu lệnh để lao tới. Mục đích của bọn chúng là bí mật hạ sát những quân binh gác cổng để mở cửa thành. Sau đó kỵ binh xông vào khống chế và bắt đầu cuộc đại khai sát giới.
            Một vài tên giắt kiếm sau lưng, một vài người khác thì giắt dao bên hông, tất cả đều được ngụy trang, hoặc bỏ vào trong vỏ để khỏi bị phát hiện bởi sự phản xạ ánh sáng.
            Hai cổng bắc và đông đều đồng loạt tấn công cùng một phương thức như nhau. Để tránh bị phát hiện, từng tốp như vậy bò trườn trên mặt đất tiến tới trong im lặng. Thấy có điều gì đó khả nghi, tên chỉ huy phân đội ở cổng bắc dừng lại. Những tên hắc y ở phía sau thấy vậy nên dừng theo.
            Trên tường thành, Ma Thanh Vũ hình như phát hiện ra cái gì đó. Không những có một cặp mắt tinh tường chả khác gì những con cú, mà tai họ Ma còn thính chả khác gì loài dơi. Vốn sinh ra và lớn lên với rừng rậm, ngay từ nhỏ đã được huấn luyên săn bắn vào ban đêm nên cơ thể y tự phát triển để phù hợp với tự nhiên.
            “Đưa cung tên cho ta.” Ma Thanh Vũ nói với thuộc hạ. Bọn họ đang đứng trên tường thành cùng với y.
            Hàng chục mũi tên dựng đứng trong thùng được mang ra. Ma Thanh Vũ nhận lấy cung từ phía sau. Những thuộc hạ của y cũng thủ sẵn cây cung trên tay chờ hiệu lệnh. Quan sát thêm một lần nữa và nhẩm tính trong đầu, họ Ma nhếch môi khẽ cười. Với địa thế bằng phẳng như vậy, dưới ánh trăng tròn rực sáng, há chẳng phải ẩn nấp là vô dụng sao.
            Họ Ma nhìn thuộc hạ của mình. “Các ngươi chờ hiệu lệnh của ta nhé.”
Nói dứt, họ Ma đưa mũi tên sang ngọn lửa bên cạnh để châm. Cảm thấy đã đến lúc thích hợp, Ma Thanh Vũ giương cung lên. Một đường tên rực sáng bay thẳng xuống bên dưới và cắm thẳng ngay trên lưng một tên hắc y. Đám thuộc hạ của họ Ma nhìn thấy như vậy nên liền đồng loạt bắn tên xuống.
Đám hắc y đang lết trên mặt đất, nhìn thấy gần tới tường thành, nghĩ mọi chuyện sẽ được suôn sẻ, thì bất ngờ một mũi tên trên thành bắn xuống. Sau đó là hàng loạt mũi tên khác. Biết bị phát hiện nên cả bọn liền bật dậy. Những ngọn tên lửa bắn xuống làm mọi thứ rực sáng hơn và tất nhiên càng làm cho mọi người dễ dàng nhắm bắn hơn.
Thấy động đậy, đám chiến khuyển cũng sủa vang lên. Hoảng hốt, mất bình tĩnh, một số tên hắc y gắng gượng chạy tới, một số khác thì tháo chạy rút lui. Nhưng tất cả đều nhanh chóng bị mọi người hạ sát. Thái Quang Huy và Nguyễn Phong Sơn đang ngồi chợp mắt thì nghe tiếng sủa của chiến khuyển. Vừa đứng dậy thì hai người đang thấy bọn hắc y đang bị bắn gục.
Ở phía đông, Trần Ngọc Phi thấy cổng phía bắc nhốn nháo nên liền ngầm đoán có thể mình cũng đang bị tấn công. Nhìn xuống quan sát, họ Trần không thấy gì ngoài bóng tối. Đang nhíu mày căng mắt thì tiếng sủa vang lên. Bọn chiến khuyển đánh hơi được người lạ nên liền chồm dậy sủa vang trời.
Đám hắc y đang bò lết nghe thấy vậy nên liền biết mình đã bị phát hiện. Tên đội trưởng suy tính nhanh chóng rồi ra lệnh rút quân. Ở trên thành, quân binh nghe thấy tiếng báo động liền giương cung lên ngắm. Hùng trưởng môn nhanh trí bắn một mũi tên lửa xuống để quan sát. Nhưng có lẽ vì mắt ngài không tinh, hoặc cũng có thể mũi tên cách bọn hắc y quá xa, nên đốm lửa đang cháy trên mũi tên không làm mọi người phát hiện được gì. Không như ở cổng bắc, quân địch ở cổng đông thoái chạy một cách an toàn.
Mọi người tiếp tục cảnh vệ như vậy cho đến khi trời hừng sáng. Một số tên hắc y còn sống không ngừng thảm thiết kêu la và cầu cứu. Tất nhiên vì sự cảnh giác nên họ Ma và mọi người đành làm ngơ đứng nhìn.
Đến khi trời hừng đông, cảm thấy đã đủ sự an toàn thì họ Ma, Nguyễn Phong Sơn cùng một số kỵ binh phi ra ngoài cứu giúp. Thái Quang Huy cùng hàng loạt người khác đứng trên tường thành giương cung thủ thế để ngăn ngừa quân địch tấn công bất ngờ.
Nguyễn Phong Sơn nhân tiện việc cứu những tên địch bị thương, y liền bảo một số người khác thu nhặt lại tên để tiết kiệm cho các trận đánh lần sau. Những mũi tên cắm trên mặt đất thì không sao, những mũi cắm trên thi thể những người mất, một số người không dám đụng. Nguyễn Phong Sơn thấy vậy nên liền nhếch môi, sau đó thản nhiên thị phạm cho mọi người thấy. Giết họ thì không một cảm xúc, giờ đụng thi thể lại ăn năn sợ sệt, họ Nguyễn thấy mọi người hình như hơi làm quá tình hình thì phải.
Những người bị thương sau đó được đưa vào trong thành chữa trị. Các thi thể được họ Nguyễn sai thuộc hạ giương cờ trắng, đánh xe ngựa qua phía bên quân địch trao trả. Chôn cất hay không thì phụ thuộc vào họ. Một vài người bị thương sau khi được băng bó thì tỉnh lại. Nguyễn Phong Sơn cùng mọi người bước vào tra hỏi.
“Các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người?” Đinh Nguyệt Hàn nhíu mày.
Tên bị thương thều thào đáp. “Khoảng vài vạn gì đó, tiểu nhân không rõ lắm.”
Hùng trưởng môn hỏi. “Tướng quân các ngươi đang mưu tính điều gì?”
Tên bị thương lắc đầu. “Tiểu nhân thật sự không biết.” Y rất muốn nói cho mọi người để trả lại cái ơn cứu mạng này, nhưng y thật sự không biết gì cả.
“Tại sao đêm qua các ngươi tấn công mà không phải mấy đêm trước?” Trần Ngọc Phi khoanh tay trước ngực.
Tên bị thương khai thật. “Đúng ra là mọi người định tấn công các ngài từ lâu. Nhưng những chiến xa và các phương tiện hỗ trợ công thành đều bị các ngài phá hủy, nên đến tối hôm qua…”
Thái Quang Huy cướp lời. “Chúng ta làm gì có phá hủy.”
Phan trưởng môn giơ tay như bảo khoan. “Thái trưởng môn cứ bình tĩnh.” Ông nhìn tên bị thương. “Nhà ngươi kể lại mọi chuyện nghe xem nào.”
“Theo kế hoạch, lúc đầu bên phía tiểu nhân sẽ áp sát hạ trại bao vây Đại La trước. Những công cụ đó sẽ được chuyển tới sau. Nhưng trên đường từ các thành trì chuyển đến doanh trại thì bất ngờ bị các ngài tấn công, nên mọi việc mới bị hoãn lại.” Tên bị thương họ khụ khụ. “Đến tối hôm qua thì các tướng quân mới ra lệnh cho chúng tiểu nhân lén tập kích mở cổng thành. Sau đó kỵ binh sẽ đồng loạt xông vào tấn công.”
“Ai đã phá hủy những chiến xa đó.” Trần Ngọc Phi trầm ngâm. “Lẽ nào là Dương huynh?”
Ma Thanh Vũ nhìn tên bị thương. “Các ngươi vì sao đoán được do chúng ta làm?” Họ Ma muốn dò hỏi.
Tên bị thương đáp. “Tiểu nhân nghe loáng thoáng là do người của Phi Sát bang thực hiện.”
Phan trưởng môn lên tiếng. “Nhà ngươi còn nghe tin gì nữa không? Đường Lâm hoặc các thành trì khác?”
Tên bị thương lắc đầu.
Hùng trưởng môn thở dài. “Thôi nhà ngươi nghỉ đi. Một lát nữa chúng ta sẽ cấp ngựa cho người về lại trại của mình.”
“Tiểu nhân không về đâu.” Tên bị thương đáp nhanh.
“Tại sao? Bộ nhà ngươi muốn chết ư?” Họ Nguyễn cười khẩy.
Tên bị thương lắc đầu. “Các ngài làm ơn hãy cho tiểu nhân ở lại đây. Tiểu nhân không muốn quay về với bọn chúng nữa.”
“Nếu không thích thì tại sao ngay lúc đầu nhà ngươi lại tham gia?” Đinh Nguyệt Hàn thắc mắc.
“Các ngài đừng hiểu lầm.” Tên bị thương ho sặc sụa. “Thật ra chúng tiểu nhân chả ai muốn đầu quân cho bọn chúng cả đâu. Nhưng tại vì bọn chúng uy hiếp gia quyến của mọi người, nên mọi người mới đành cắn răng nghe theo.”
Trần Ngọc Phi khá bất ngờ. “Nhà ngươi nói thật không?”
“Chẳng lẽ lũ các ngươi đều bị uy hiếp cả?” Thái Quang Huy ngờ vực.
“Rất nhiều người như tiểu nhân thật sự bị như vậy. Một số khác thì vì quyền lực và tiền bạc. Một số khác nữa thì gia nhập chỉ vì muốn được thỏa mãn việc chém giết của mình.” Tên bị thương đáp.
Ma Thanh Vũ chậc lưỡi. “Tại hạ nghĩ nên để hắn ta nghỉ ngơi đi. Dù sao chúng ta cũng chẳng thể làm được gì vào lúc này.”
Bỗng nhiên tiếng trống và tiếng còi vang lên. Mọi người nhanh chóng nhận ra đó là ám hiệu báo động đang bị tấn công. Tất cả đều lao nhanh về phía tường thành của mình như sự phân chia từ trước. Họ Ma khi đi ra khỏi phòng, y không quên căn dặn người của mình để ý những tên quân địch vừa mới cứu.
Nguyễn Phong Sơn bước lên tường thành và y không khỏi choáng ngợp trước hàng lớp, hàng lớp quân địch đang khí giới sẵn sàng tấn công. Bộ binh là những hàng lính đầu tiên, kế tiếp là cung binh và kỵ binh. Đúng như những lời tên bị thương nói, họ Nguyễn không hề thấy một chiến xa hay phương tiện công thành nào, ngoài những chiếc thang gỗ.
“Vậy là đã bắt đầu.” Thái Quang Huy kinh hãi nói.
“Cung thủ.” Ma Thanh Vũ hét lớn. “Chuẩn bị.”
Hàng loạt cung binh đứng phía sau họ Ma đều sẵn sàng vào vị trí. Hai hàng cung binh đứng xen kẽ nhau để không vướng tầm nhắm. Phía sau hai hàng cung binh là hai hàng bộ binh với gươm giáo sẵn sàng xông tới giáp chiến. Ai nấy đều bộc lộ các cảm xúc khác nhau, những tiếng thở bắt đầu vang ra thành tiếng.
Tiếng trống nổi lên, hàng loạt tên địch bắt đầu cầm thang chạy lao về phía tường thành. Mỗi một chiếc thang sẽ có hai hàng quân lính vừa cầm khiên che chắn, vừa cầm thang lao tới. Phía sau là bộ binh với những tấm khiên to lớn che chắn cho các cung binh. Mục đích của bọn chúng là chi phối và hạ gục những tên cung binh trên tường thành.
Lúc này ở phía tường thành phía đông, nơi Trần Ngọc Phi, Đinh Nguyệt Hàn, Hùng trưởng môn và Phan trưởng môn trấn giữ. Họ Trần đứng trên tường thành mà lòng không khỏi hoảng loạn. Tiếng trống vang lên, những tên địch cầm thang chạy nhanh tới với đội hình như ở bên kia.
Hùng trưởng môn giơ tay lên trời. “Khoan, khoan nào.” Cảm thấy đã đủ tầm bắn, ông liền phất tay xuống. “Bắn.”
Hàng loạt mũi tên bắn xuống, một vài mũi trúng khiên, một số mũi khác trật mục tiêu và cắm thẳng xuống mặt đất. Những tên cầm thang lao tới, một số tên không may mắn bị tên bắn gục. Bắn xong lượt tên thứ nhất, mọi người tiếp tục tra tên vào bắn lượt tiếp theo. Hình ảnh chả khác gì một trận mưa tên trút xuống quân địch.
Nhiều tên cầm thang gục chết, một số chiếc thang rớt lại xuống đất. Viên hiệu úy tiếp tục ra lệnh cho một đội khác chạy tới cầm thang chạy tiếp. Bộ binh với những tấm khiên to lớn ngày càng tiến gần tới tường thành. Những mũi tên của cung binh bắn vào dường như trở nên bị vô hiệu hóa.
Bất chấp việc mưa tên trút xuống, những chiếc thang vẫn được dựng lên. Những tên cầm khiên che chắn bắt đầu dừng lại và hạ những tấm khiên thấp xuống. Lớp cung binh phía sau liền nhanh chóng bắn tên lên đáp trả lại. Lớp đầu tiên bắn xong thì ngồi xuống. Lớp thứ hai bắn xong cũng làm như vậy. Lớp này bắn xong thì đến lớp khác. Cứ thế đảo chiều cho nhau và tên không ngừng được bắn lên.
Phía trên tường thành, mặc dù được che chắn một phần nhưng nhiều quân lính vẫn gục xuống sau những đợt bắn trả. Những tấm khiên to lớn khiến cho mọi người gặp nhiều khó khăn hơn trong việc hạ gục đối phương.
Trở lại bên tường thành phía bắc. Sau khi dựng được thang lên, hàng loạt người bắt đầu xông tới. Từng tốp như vậy, chạy nhanh qua những tên cung thủ đang nắp sau những tấm khiên và hướng tới chiếc thang ở trước mặt. Nhiều gã trúng tên gục xuống và bị người khác đạp lên.
Lượng cung thủ quá ít so với quân địch nên hiển nhiên bọn chúng vẫn áp sát được tường thành và trèo thang lên. Nguyễn Phong Sơn thấy vậy nên liền hô hào mọi người chuẩn bị công cụ phòng thủ. Đa số là đá, còn lại là kim loại hay bất kể cái gì có thể ném và gây được sát thương.
Những kẻ đang trèo lên tường thành, một tay vịn, một tay giơ khiên lên đầu che chắn, dù vậy nhưng vẫn không tránh khỏi một cục đá to lớn ném thẳng xuống mình. Thái Quang Huy liếc nhìn một tên sắp trèo lên tới nơi, y liền quay ra sau chắp lấy cây thương của một quân sĩ và ném mạnh tới. Tên địch bị ngọn thương ném trúng ngang hông nên liền rớt lại xuống đất.
Ma Thanh Vũ đang hò hét chỉ huy thì bất ngờ bị một mũi tên bắn sượt qua mặt. Máu bắt đầu chảy xuống gò má của họ Ma. Không may mắn như vậy, Thái Quang Huy bị một mũi tên bắn trúng ngay vai. Nhiều người khác cũng gục xuống bên cạnh mọi người. Nguyễn Phong Sơn tức máu nhặt cung bên cạnh mình lên, y nhắm thẳng phe địch mà liên tục bắn xuống. Vì tài nghệ có hạn nên nhiều tên địch may mắn được thoát chết.
Trở lại bên tường thành phía đông, quân địch trèo lên quá nhiều và mọi cung thủ dường như không thể hạ gục hết. Những cục đá hay các vật dụng ném xuống dường như trở nên không ăn thua và cũng không còn nhiều nữa.
Một vài tên trèo lên tới nơi liền đâm mũi thương, mũi kiếm lên, các cung thủ không biết nên gục xuống. Hùng trưởng môn cũng bị tấn công, nhanh chóng nghiêng người né, ngài xả thanh Hoàng Kim đao của mình kết liễu hắn ta ngay lập tức. Những gã vừa rớt xuống thì kẻ tiếp theo lại trèo lên.
“Gươm.” Hùng trưởng môn hét lớn.
Nhanh chóng, các quân binh cầm gươm giáo liền tiến lên phía trước. Các cung binh lui về sau hoặc chạy lên các ụ thành để tiếp tục phòng thủ. Tình hình hiện tại vô cùng hỗn loạn. Phía dưới, quân địch không ngừng tấn công và bắn tên lên liên tục. Khắp mặt thành phía đông này, đâu đâu cũng là người và tiếng gào thét.
Quân địch trèo lên được tường thành và nhanh chóng bị vấp bởi những quân binh trên này. Hai bên lao vào giao chiến. Kẻ đưa khiên lên đỡ rồi xuyên mũi gươm qua ngực đối phương. Phía bên cạnh, người của Hắc Vệ phái đâm mũi kích xuống ngực một tên đang trèo lên. Vừa rút mũi kích ra, một mũi tên cắm xuyên qua cổ y.
Đinh Nguyệt Hàn táng thẳng thanh Thần Vương côn xuống đầu một tên. Thấy một kẻ đang vung kiếm sau lưng mình, y đảo thanh côn ngược lại, táng thẳng vào ngực hắn ta.
Hùng trưởng môn sau khi xả thanh đao vào một gã. Thấy quân địch trèo lên đông nghịt, ông định rút thanh đao ra nhưng chưa được. Vì cú chém quá mạnh nên lưỡi đao mắc vào bả vai của hắn ta. Trong lúc đó, một tên đâm mũi thương vào hông của ông. Nhanh trí xoay người né, ngài sau đó lấy chân phải đạp xuống thanh thương tỳ xuống đất. Rồi lấy chân trái tung một cước vào mặt hắn ta.
Tên khác thấy vậy liền định xông tới chém ngài Hùng, nhưng chưa kịp thì bị thanh Vệ Thiên kích của Phan trưởng môn phóng xuyên qua ngực. Một tên định đâm lén ngài Phan nhưng ngay lập tực bị Trần Ngọc Phi vung kiếm hạ sát. Họ Trần đang cầm trên tay thanh Tiên Tử Nhật Nguyệt kiếm, vũ khí trấn môn và là một trong thập đại binh khí của võ lâm.
Trong lúc đó ở tường thành phía bắc, Ma Thanh Vũ hai tay cầm hai thanh đoản kiếm vung liên tục. Thấy đệ tử bên cạnh mình đang bị tấn công, y đâm thanh đoản kiếm xuyên qua lưng một tên. Dùng tay trái còn lại liếc ngay yết hầu tên thứ hai và phóng tới hạ gục tên thứ ba vừa mới trèo lên tường thành.
Thái Quang Huy mặc dù bị thương nhưng vẫn kiên cường chống trả quân địch. Hai tay cầm thanh kiếm, y xả liên tục lên những kẻ đang tấn công mình. Máu văng khắp trên y phục của y. Không biết đó là máu của vết thương ở vai, hay là máu của quân địch nữa.
Nguyễn Phong Sơn là người vui nhất trong lúc này. Chỉ một mình y là vừa mỉm cười, vừa hạ sát quân địch. Những đệ tử của y cũng kiên cường không kém. Một vài người khi thấy mình bị thương quá nặng, họ nhắm thẳng những tên địch đang trèo thang lên và liều mạng chắp nhảy xuống đất. Một vài tên do vịn vào thang nên kéo theo chiếc thang ngã xuống, mặc dù đã có người giữ chặt thang ở dưới đất.
Cảm thấy đối phương đang bị cuốn hút bởi trận chiến, tên tướng quân ra hiệu và nhanh chóng hai hàng người chạy nhanh tới. Họ mang theo một cây gỗ tròn to lớn, đầu mũi gỗ có bọc sắt và đây là công cụ để phá cửa thành. Vì các chiến xa bị phá hủy nên tên tướng quân mới đành dùng cách này.
Thái Quang Huy vô tình thấy được nên hét lớn. “Cung thủ.” Y chỉ tay xuống. “Bắn nó.”
Các cung thủ đứng trên ụ thành thấy vậy nên liền bắn cung xuống. Một vài tên gục xuống nhưng nhanh chóng những tên khác chạy nhanh tới lấp vào vị trí. Trên cây gỗ có quấn nhiều dây thừng bên ngoài để cho người cầm thuận tiện trong việc nắm giữ. Vì đang có đà nên hai hàng người hiển nhiên đâm mạnh cây gỗ vào cửa thành. Tiếng va chạm vang lên, cửa thành rung mạnh nhưng vẫn còn rất kiên cố.
“Tiếp nào.” Tên đội trưởng quân địch đứng bên cạnh hét lớn.
Những người cầm cây gỗ liền chạy ngược lại, một vài người bị cung thủ bắn gục. Ước lượng khoảng cách đã đủ, hai hàng người tiếp tục chạy tới đâm cây gỗ vào cửa lần thứ hai. Cứ thế, bọn chúng đâm sầm vào, rồi chạy ngược ra, sau đó lại tiếp tục đâm vào. Cánh cửa thành rung lên liên tục và ngày càng có dấu hiệu bị đánh bật. Võ tướng quân biết trước bọn chúng trước sau gì cũng sẽ phá cửa nên đã cho người gia cố từ trước, nhưng có lẽ nếu kéo dài thì mọi chuyện sẽ như không.
Bên phía tường thành phía đông, mọi chuyện vẫn như vậy, vẫn phá cửa, vẫn ồ ạt trèo lên tường thành và màu sắc ở đây tối tăm hơn nhiều. Phan trưởng môn vì tả xung, hữu đột, trợ giúp giải vây cho Hùng trưởng môn, trong một khoảng khắc đang mỉm cười, một mũi tên từ dưới bắn lên găm thẳng vào ngực ông.
Đinh Nguyệt Hàn nhìn thấy mà bàng hoàng không biết làm gì. Giữa y và Phan trưởng môn bị ngăn cách bởi nhiều tên địch. Thân thể y cũng đầy vết thương, đôi tay cũng mệt rã rời vì phải vung côn liên tục.
Trần Ngọc Phi tung cước vào chân một tên địch khiến hắn ta ngã rầm ra sau. Họ Trần lạnh lùng đâm mạnh thanh kiếm xuống bụng hắn ta. Sau đó đứng dậy xoay người và trở mũi kiếm lại đâm ngược ra sau, tên định chạy tới gục mặt lên vai họ Trần.
Ở hai cổng nam và bắc, mọi thứ dường như yên tĩnh hơn. Võ tướng quân và Ngô tướng quân thấy mọi người như vậy nhưng không dám bỏ vị trí. Hai người không biết lúc nào quân địch sẽ bất ngờ tấn công và chỉ có một đội cung binh trấn giữ cổng thành, hai người cũng chẳng biết điều gì có thể xảy ra.
Trận chiến tiếp tục diễn ra thêm một hồi, thấy tình hình khó có thể giành được thắng lợi, quân sĩ thì đều đã thấm mệt, tên tướng quân cổng thành phía bắc liền ra lệnh tạm thời rút lui. Tiếng còi thổi vang lên, mọi quân sĩ nghe hiệu lệnh liền quay đầu lại tháo chạy. Trên tường thành, các cung binh được họ Ma bảo ngừng bắn, mà thật ra họ cũng chả còn nhiều tên mà để bắn nữa. Bên tường thành phía đông, tên tướng quân bên này nghe tiếng còi thổi cũng liền ra lệnh cho thuộc hạ rút quân. Thế là trận chiến tạm thời kết thúc, thương vong hai bên nhiều vô kể. Xác người nằm la liệt, máu chảy lênh láng khắp nơi.
Phan Anh Dũng trưởng môn được thuộc hạ dìu xuống chữa trị, cả mọi người khác cũng như vậy. Ma Thanh Vũ thấm mệt nên ngồi bệt xuống, lưng dựa vào tường thành rồi thở dốc. Thái Quang Huy cũng được Nguyễn Phong Sơn đưa xuống, mũi tên vẫn còn nằm trên vai họ Thái. Trần Ngọc Phi và Đinh Nguyệt Hàn chỉ bị thương tích nhẹ trên tay. Hùng Quang Hưng trưởng môn tuy không bị thương nhưng mặt ông rất u sầu. Ông nhìn cánh tay mình run lên bần bật và không thể nào nhấc được thanh đao lên, đây chính là lúc ông tự biết mình đã già và không còn sức lực như xưa nữa.
Khi cảm thấy tình hình đã tạm yên ổn, Ma Thanh Vũ và Đinh Nguyệt Hàn sai người ra thu nhặt lại cung tên và khí giới. Quân địch cổng thành phía bắc biết được nên liền phái một đội kỵ binh áp sát tới. Ma Thanh Vũ liền ra lệnh cho các cung binh liền bắn tên xuống đe dọa và yểm trợ cho những người ở dưới đất. Thấy trên tường thành quân binh dày đặc nên đám kỵ binh đành đổi ý quay ngựa lao về lại doanh trại.
Rồi đợt tấn công thứ hai cũng diễn ra, vẫn như kế hoạch lần trước, chỉ có một chút thay đổi là quân địch cử thêm hai nhánh quân sang cổng phía nam và phía tây để nhằm phá cổng thành và lôi kéo bớt quân lực của mọi người.
Hùng trưởng môn thấy vậy nên liền dắt thuộc hạ của mình chạy qua tường thành phía nam. Nguyễn Phong Sơn cũng dắt một đội chạy qua tường thành phía tây. Ma Thanh Vũ cảm thấy trong lòng tự nhiên bất an, mỗi lần như vậy thì họ Ma đều biết sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Tiếng trống nổi lên, những chiếc thang lao tới, khiên che chắn, cung tên bắn yểm trợ và cuối cùng là công cụ phá cổng thành. Vẫn là tiếng hò hét, vẫn là máu, vũ khí chạm nhau và hàng loạt người gục xuống. Nếu so về quân lực thì quân địch thừa sức để thực hiện nhiều đợt tấn công và hy sinh quân lính để chiếm thành cho bằng được.
Ở phía cổng thành phía nam, chỉ có Hùng trưởng môn, Võ tướng quân, một đội cung binh và các đệ tử Hùng Sư đường. Lực lượng quá ít so với hai cổng bắc và đông. Phía dưới, quân địch bắt đầu ồ ạt tấn công, hàng loạt người cầm thang chạy nhanh tới áp sát tường thành.
Hùng trưởng môn đang hò hét ra lệnh cho mọi người thì ngài bất ngờ ngạc nhiên. Ngạc nhiên vì ở đằng xa, một đội kỵ binh bịt mặt mang giáp phục lao đến. Bọn họ chính là người của Phi Sát bang, Phi Hỏa đội, những người đã ẩn nấp từ lâu ở Võng Du.
“Phi Sát bang.” Võ tướng quân khẽ cười.
Bất ngờ bị tấn công ở phía sau nên viên đội trưởng liền lệnh cho bộ binh quay lại giáp chiến, còn những đội cầm thang vẫn tiến về phía trước. Sau đó y đưa còi lên miệng thổi ba tiếng.
Đặng Văn Dũng, đường chủ chỉ huy Phi Hỏa đội ra lệnh cho mọi người tấn công. Đoàn kỵ binh xông thẳng tới hàng ngũ quân địch. Phía trên tường thành, Hùng trưởng môn thấy đội Phi Hỏa đang giao chiến với quân địch, nhưng đội cầm thang và cung binh vẫn đang tiến về tường thành.
“Là bọn chúng thổi còi gọi kỵ binh.” Võ tướng quân nói lớn.
Từ phía đông, khi nghe ám hiệu của tiếng còi, tên tướng quân liền sai một đoàn kỵ binh chạy sang viện trợ.
Ở cồng thành phía tây, đội Phi Thủy đang giao chiến với quân địch thì thấy một toán kỵ binh từ phía bắc lao tới. Biết tiếng còi lúc nãy là ám hiệu gọi quân tiếp viện nên Nguyễn Nhất Lữ liền hò hét ra lệnh cho mọi người rút lui. Phi Thủy đội nhanh chóng quay ngựa chạy về phía bìa rừng Tây Thượng.
Về cổng thành phía bắc, Thái Quang Huy cùng Ma Thanh Vũ đang gồng sức chống trả quân địch. Bọn chúng lao lên tường thành đông như kiến, mà mọi người lại quá ít nhân lực để ngăn cản. Họ Thái một tay cầm khiên, tay còn lại cầm kiếm vung không ngừng nghỉ. Vừa mới hạ gục được tên này thì tên khác đâm giáo tới. Với tấm khiên trên tay, y may mắn giơ lên đỡ nên thoát chết trong tấc.
Trần Ngọc Phi ở cổng phía đông còn vất vả hơn, lưng đối lưng với Đinh Nguyệt Hàn, hai người liên thủ lại giao chiến. Xác quân địch ngã gục đầy trên tường thành, nhiều đến nỗi không thể tả.
Lại nói về người của Phi Hỏa đội, mọi người rút lui chạy về lại hướng Võng Du. Sau lưng, đám kỵ binh vẫn đuổi theo riết. Vì quá mải mê nên đám kỵ binh không biết mình đang rơi vào ổ phục kích của người Phi Sát bang.
Cung nỏ bất ngờ bắn ra, hàng loạt kỵ binh ngã gục xuống. Đang hoảng loạn thì hai bên bìa rừng, người của Phi Hỏa đội lao ra đâm giáo xuyên qua người. Một số người nhảy tới chắp các tên kỵ binh bay ra khỏi yên ngựa. Sau đó họ nhanh tay rút dao ra hạ sát tại chỗ. Những tên kỵ binh ở cuối hàng thấy bị tấn công nên liền quay ngựa lại thoái chạy. Chưa được một đoạn thì bị một sợi dây căng lên khiến cho những chú ngựa ngã chổng đầu. Một vài chú ngựa hí lên rồi hất ngã những tên kỵ binh ở trên yên bay ra sau. Đang loạng choạng đứng dậy thì liền bị người của Phi Hỏa đội lao tới đâm giáo hoặc vung kiếm hạ sát ngay lập tức.
Ở cánh rừng Tây Thượng cũng vậy, người của Phi Thủy đội nhanh chóng hạ sát tất cả những tên kỵ binh đuổi theo. Sau đó ngài Nguyễn Nhất Lữ tiếp tục dẫn mọi người phi ngựa quay lại tiếp cứu Đại La.
Phan Anh Dũng trưởng môn đang dưỡng thương trong lều bệnh, nghe thấy tiếng chiến trận nên ngài liền gắng đứng dậy bước ra. Thấy quân lính đang ồ ạt chạy về cổng thành phía nam, ngài Phan nghĩ bụng chắc có chuyện gì đó không hay nên liền quay lại vào lều. Mang nhanh giáp phục vào, ngài cầm thanh Vệ Thiên kích chống trên mặt đất để bước đi. Tới nơi, ngài thấy Hùng trưởng môn người đầy máu me, đang vất vả giao chiến với hàng loạt quân địch, nên ngài liền nén đau lao nhanh lên tường thành.
Vì tuổi đã già yếu nên Hùng trưởng môn nhanh chóng bị kiệt sức. Những đệ tử của ngài, người thì đang trọng thương nằm trong lều, kẻ thì bỏ mạng, kẻ khác thì đang chống trả quyết liệt bên cạnh.
Thấy Phan trưởng môn đang yếu ớt chống cự, mặc dù khá bất ngờ nhưng ngài cũng cố đi tới cứu nguy. Một tên liều chết nhảy bổ tới liền bị ngài xả một đao. Nhưng không may thay, tên đó liều mình ôm chặt thanh đao của ngài. Phía sau, ngài bị một tên xả kiếm ngay lưng. Rút dao giắt bên hông ra, ngài quay lại đâm vào hắn ta. Biết ngài sẽ làm như vậy nên hắn liền giơ khiên lên đỡ. Mũi dao ngài đâm thẳng vào chiếc khiên và ngay lúc đó ngài biết mình số đã tận. Ngài bị hắn vung một kiếm nữa ngay ngực, máu toát ra, nhưng đó chưa phải là hết. Tên liều chết ôm thanh đao của ngài, hắn gắng lao tới chắp lấy ngài bay khỏi ra tường thành. Hai người rớt ầm xuống mặt đất, ngài nhìn lên trời và gắng thở trong yếu ớt.
Phan trưởng môn thấy ngài như vậy nên càng liều mạng hơn. Hạ gục hết những tên đang vây quanh mình, cũng là lúc ngài Phan gục xuống trên tường thành. Trên người của ngài, hai mũi tên vẫn còn cắm trên đó. Sinh ly tử biệt chuyện đó há là gì so với ngài, chỉ là ngài không thể chứng kiến được thời khắc chiến thắng, không thể chứng kiến được sự hòa bình lập lại của giang sơn.
Phía dưới đất, người của Phi Sát bang đã quay lại và nhanh chóng hạ sát quân địch. Thế trận hai phía nam và tây đã vỡ, hai cổng bắc và đông cũng chả thể khá hơn, tiếng còi ra hiệu rút lui vang lên và trận chiến lại tạm thời kết thúc.
Thi thể ngày càng chồng chất nhiều hơn, nhìn quan cảnh bãi chiến trường chả khác gì địa ngục. Ruồi nhặng, quạ chim bu đậu dày đặc trên các đống xác hôi thối. Quân địch không cử người ra cứu những kẻ còn sống và đem thi thể về doanh trại.
Mọi người ở Đại La cũng không còn đủ nhân lực để làm chuyện đó. Ai nấy đều mang thương tích hoặc quá bận để chăm sóc những người bị thương. Dân chúng trong thành cũng được huy động ra trợ giúp các thầy y để chữa trị cho mọi người. Thuốc thang bắt đầu cạn kiệt, các cổng thành cũng không còn kiên cố. Người người ai cũng bơ phờ và mệt mỏi.
Trần Ngọc Phi vẫn không tin rằng Phan trưởng môn và Hùng trưởng môn đã hy sinh. Đinh Nguyệt Hàn thì thẫn thờ nhìn thi thể của Hùng trưởng môn, người được y xem như là ngoại tổ phụ của mình.
Nguyễn Phong Sơn thì tức giận ra mặt và liên tục đạp đổ mọi thứ trong lều. Thái Quang Huy thì bật khóc trong lẳng lặng. Duy chỉ Ma Thanh Vũ thì mặc dù rất buồn sầu nhưng y không thể hiện ra bên ngoài. Điều quan trọng với y bây giờ là sốc lại tinh thần và giữ vững thành trì trước những cuộc tấn công của quân địch.
Chưa nghỉ được bao lâu thì đợt tấn công thứ ba bất ngờ diễn ra. Mọi người lại ồ ạt lên tường thành. Ai nấy đều căm phẫn và muốn băm quân địch ra thành nhiều mảnh. Mưa bắt đầu ào xuống như thác, có lẽ đến cả thiên địa cũng phải khóc than cho tình cảnh đẫm máu này.
Quân địch đạp lên những thi thể và lao đến tường thành. Mưa khiến cho những cung thủ bị cản trở tầm ngắm. Tiếng la hét và tiếng vũ khí chạm nhau vang lên. Rồi đợt tấn công cũng qua đi, nhiều người lại gục xuống, máu lại chảy thành sông. Đợt tấn công kết thúc, Trần Ngọc Phi thương tích đầy mình ngồi gục xuống trên tường thành. Y ngẩng mặt lên trời và thầm nguyện ước cho chuyện này nhanh chóng qua đi. Mưa vẫn rơi, chỉ có tiếng mưa và chả có tiếng hồi âm nào lại cho y cả.
Không như mọi người, Ma Thanh Vũ lại thầm cảm kích thiên địa vì trận mưa. Bởi chính vì trận mưa kéo dài liên miên này, nó có thể khiến quân địch hoãn lại đợt tấn công thứ tư. Do vậy mọi người được một khoảng thời gian để tranh thủ nghỉ lại sức.
Đêm đó, trong lúc mọi người đang ở trong lều bàn kế hoạch tác chiến thì Võ tướng quân và Ngô tướng quân bước vào. Họ vừa nhận được tin báo từ Dương tướng quân. Đường Lâm đã giành chiến thắng, cánh quân thứ ba từ phía tây đã bị đánh bại. Mọi người đang bắt đầu tấn công chiếm lại các thành trấn. Họ Dương đề nghị mọi người nhanh chóng di chuyển tất cả thường dân, gia quyến và quân binh ra khỏi thành Đại La để tới Đường Lâm. Thái Quang Huy nghe xong liền ngầm đoán họ Dương đang thực hiện kế sách “thanh dã”, tức là vườn không nhà trống.
Lợi dụng màn đêm và cơn mưa, mọi người lén mở cổng thành phía tây rồi hộ tống người dân và những người bị thương tích nặng đi trước. Để tránh bị phát hiện, từng nhóm, từng nhóm như vậy lẳng lặng bước đi. Và đúng như lời họ Dương nói, ở phía bìa rừng, người của Phi Hỏa đội đã đứng chờ sẵn để tiếp nhận hộ tống tới Đường Lâm. Trong đêm đó mọi người đã lén đưa được hàng tá người ra khỏi thành.
Sau cơn mưa, trời lại sáng. Mưa tạnh, mặt trời lại lên cao và ánh nắng lại sưởi ấm vạn vật. Đống thi thể ngày càng bốc mùi hôi thối hơn sau trận mưa và mọi người phải dùng khăn để bịt mặt lại. Các thầy y bảo đây là một mồng mấm sinh ra nhiều bệnh tật và có thể sẽ khiến nhiều người bị nhiễm.
Thái Quang Huy nghe xong thì liền bàn bạc với mọi người. Sau đó họ Thái sai đệ tử ra ngoài thành và tiến thành hỏa thiêu tập thể những đống xác. Lửa cháy rực lên cả một quãng trời khiến cho không khí càng thêm nóng bức.
Quân địch đứng trong doanh trại nhìn thấy, một số người thì thầm cảm kích, số khác thì phẫn nộ vì tên chủ tướng của mình còn thua cả loài cầm thú. Nếu không phải vì bị uy hiếp, thì có lẽ họ đã trốn chạy khỏi nơi đây.
Lửa tiếp tục cháy như vậy trong một thời gian nữa và không như những gì mọi người nghĩ, những chiếc xương ống của các thi thể vẫn còn. Hình như ngọn lửa chưa đủ sức để làm tiêu nó và hình như thay vì ngửi mùi hôi thối, giờ đây mọi người lại ngửi mùi khét bốc lên. Nguyễn Phong Sơn đoán chắc rằng đâu đó vẫn còn thi thể chưa bị hỏa thiêu.
Thái Quang Huy lợi dụng việc hỏa thiêu để khiến quân địch tạm hoãn tấn công. Đêm đó mọi người lại tiếp tục hộ tống thêm rất nhiều người nữa ra khỏi thành. Ma Thanh Vũ đang đứng trên tường thành phía bắc thì bỗng chau mày ngạc nhiên. Phía doanh trại quân địch bỗng cháy rực và tiếng la hét vang lên. Họ Ma tuy không nghe rõ nhưng có thể đoán là tiếng kêu dập lửa. Trần Ngọc Phi cũng thấy lửa cháy ngùn ngụt ở phía doanh trại phía đông. Nhiều quân lính chạy tán loạn khắp nơi. Nguyễn Phong Sơn là người vui nhất. Họ Nguyễn thầm cảm kích thiên địa đã trừng trị bon cẩu tặc đó.
Những tưởng vụ hỏa hoạn khiến quân địch kiệt quệ sức lực vì mất ngủ cả đêm, nhưng mọi người không ngờ mới chỉ mới tờ mờ sáng, bọn chúng lại nổi trống ra lệnh tấn công.
Đinh Nguyệt Hàn đưa mắt nhìn quanh, nhớ ngày nào mọi người còn đông đủ thì giờ trên tường thành chỉ còn vài mạng. Những đệ tử của y cũng thương vong vô số kể. Y không biết liệu mọi người có thể chống trả đợt tấn công này nữa không.
Trần Ngọc Phi cảm thấy lòng tràn đầy bất an. Khi nghe tin bọn chúng thất thủ ở Đường Lâm, họ Trần nghĩ quân tiếp viện sẽ tới ứng cứu mọi người, nào ngờ đâu phải như vậy. Họ Dương bảo Hùng Thiên hội đang tổ chức lại quân đội và mọi người nên ra khỏi thành Đại La. Nếu muốn chiến thắng trận này, chỉ còn một cách như vậy. Vậy sự hy sinh của mọi người trong thời gian qua, rốt cuộc trở nên vô nghĩa hay sao.
Ma Thanh Vũ vẫn điềm tĩnh như hôm nào. Họ Ma tự trấn an lòng mình, chỉ cần vượt qua đợt tấn công này, chỉ cần đêm nay nữa thôi, là có thể di chuyển hết mọi người ra khỏi thành. Khi đó y cùng mọi người sẽ tổ chức lại và tấn công ngược vào Đại La.
Nguyễn Phong Sơn và Thái Quang Huy thì thầm bàn luận với nhau về họ Dương. Hai người biết vì sao họ Dương lại suy tính như vậy, chỉ có điều hai người thắc mắc làm thể nào để tấn công lại vào Đại La. Thái Quang Huy đã suy tính rất kỹ và y thấy nếu tấn công trực diện thì chả khác nào hy sinh nhân mạng như bọn chúng cả.
Tiếng trống phía quân địch dồn dập hơn, hàng loạt người bắt đầu ồ ạt lao về phía tường thành. Cung thủ bắn xuống, phía dưới địch bắn lên. Bộ binh cầm khiên che chắn, những kẻ khác nhanh chóng trèo lên thang. Người trúng tên rớt xuống, kẻ đứng giữ thang bị bắn gục ngã ra sau. Máu văng khắp nơi, vũ khí chạm nhau liên hồi và người người gục xuống liên miên.
Nhờ việc được huấn luyện từ lâu nên người của Thuận Thiên phái bỗng chốc trở thành đơn vị nồng cốt của mọi người. Thái Quang Huy ra lệnh cho thuộc hạ chia thành từng nhóm nhỏ và lui về phía ụ thành. Từ tường thành, nếu muốn xuống mặt đất thì chỉ có hai cách. Một là đi ngang qua ụ thành và bước xuống các bậc thang. Hai là nhảy từ trên tường thành xuống đất. Tất nhiên nếu làm theo cách hai thì không chết, cũng là bị thương.
Quân địch nhảy lên được tường thành liền lao đến các ụ thành. Số lượng đông đúc của quân địch đành trở nên vô tác dụng khi phải giao chiến với mọi người ở các ụ thành.
Phía tường thành phía đông, cũng chiến thuật như vậy nhưng mọi người nhanh chóng bị thất thủ. Mọi người không đủ kiên cường để chống trả lại gươm giáo của quân địch. Vô số người bị bọn chúng xuyên giáo, vung gươm hạ gục. Nhận thấy tình cảnh có thể bị vỡ đội hình, Trần Ngọc Phi liền liều mạng phi thân tới vung kiếm giữa hàng ngũ của địch. Phía sau y, Đinh Nguyệt Hàn cũng quên thương tích trên mình để lao tới vung côn.
Chẳng mấy chốc hai người bị dồn thế vào ở giữa. Lưng đối lưng, họ Đinh và Trần Ngọc Phi kiên cường chống trả. Quân địch chiếm được các ụ thành liền chạy xuống mặt đất. Vừa lộ diện thì liền bị các cung thủ bắn gục. Dưới đất, hai hàng cung binh đã trực sẵn, trước các cung binh là hai hàng bộ binh với khiên chắn và gươm giáo. Đa số những quân lính ở dưới này, họ đều là những thương binh không đủ sinh lực để giao chiến trên tường thành. Họ là chốt chặn cuối cùng của mọi người.
Trần Ngọc Phi xả kiếm xuống một tên, đồng thời y bị một tên khác đâm mũi thương ngay vai. Đinh Nguyệt Hàn vung côn vào một tên địch, nhưng vì bị thương quá nặng, đường côn có vẻ quá yếu nên hắn ta liền nghiêng người né, sau đó nhanh tay lụi một dao ngay bụng họ Đinh.
“Nhớ ta không, Thần Sát Vương?” Tên đâm dao cười khẩy.
Đinh Nguyệt Hàn gắng đưa khuôn mặt đau đớn lên nhìn. “Ngươi là?”
“Là kẻ tiễn ngươi xuống địa ngục.” Nói xong, y đâm thêm một dao nữa nhưng vì họ Đinh giữ chặt nên y đành bất lực buông tay ra và đạp họ Đinh ngã bật ra sau.
Trần Ngọc Phi quay lại hét lên rồi lao tới vung kiếm. Tên đâm gục Đinh Nguyệt Hàn vừa nhếch môi cười, vừa lui ra sau và mất hút trong đám người chạy tới tấn công họ Trần. Điên tiết lên và muốn băm hắn ta thành trăm mảnh nhưng Trần Ngọc Phi đành bất lực khi thấy dòng người đang ồ ạt về phía mình. Hắn mảy may đắc ý trốn đi và không quên nhìn họ Trần mỉm cười đầy khiêu khích.
Khi mọi việc dường như kết thúc, khi mọi người dường như gục xuống thì bất ngờ một đội quân xuất hiện. Họ mang y phục đen, giáp phục nhẹ màu nâu bên ngoài, hông giắt kiếm, tay cầm cung nỏ và đặc biệt họ đều bịt mặt. Họ chính là người của Phi Sát bang, Phi Hỏa đội.
“Bắn.” Đặng Văn Dũng đường chủ hét lớn.
Người Phi Hỏa đội bắn tên giải nguy cho mọi người. Số khác nhanh chóng chạy lên tường thành giải vây. Quân địch bất ngờ bị tấn công nên bỗng nhiên hoảng loạn.
Trở lại tường thành phía bắc, hàng ngũ của người Thuận Thiên phái vẫn đứng vững trước những cuộc tấn công như vũ bão của quân địch. Điều đáng nói ở đây là chiến thuật của họ Thái không phải lúc nào cũng phát huy tác dụng. Chẳng qua thuộc hạ của y liều chết để trụ vững, bất chấp mọi thương tích để không rời bỏ hàng ngũ và buông chiếc khiên trên tay. Nếu chiến thuật này áp dụng ngay từ đầu, có thể mọi người thắng lợi đợt đầu tiên, những đợt tấn công về sau thì chưa chắc. Việc để tường thành lọt vào tay quân địch là một điều rất nguy hiểm. Chỉ nghĩ đến việc quân địch ở trên ụ thành bắn tên xuống thì địa ngục xem như đã mở cửa.
Tên tướng quân chỉ huy cánh phía bắc thấy người của mình không thể chiếm được cổng nên liền ra lệnh rút quân. Y mới nghe thuộc hạ bẩm báo đang có một đoàn quân bí mật tiến tới đánh úp doanh trại. Y cần phải quay về và tận diệt bọn chúng. Bao nhiêu khí giới, lương thực và phương tiện công thành đều bị chúng phá hủy trên đường chuyển tới. Y và tên tướng quân cánh phía đông, hai người không biết đã phải bao nhiêu phân đội kỵ binh đi truy đuổi và tìm giết nhưng đều thất bại.
Ở phía đông, tên tướng quân chỉ huy được nghe lệnh báo cánh phía bắc cần quân tiếp viện, mọi người đang bị Nam Tấn Vương tấn công. Nghe xong, y liền ra lệnh rút quân và tổ chức lại quân đội để phòng thủ.
Cả hai tên tướng quân đều đâu biết rằng đó là mưu kế của Trần Thúy Ngọc bày ra. Giả vờ chạy từ doanh trại tới chỗ chỉ huy của tên phía bắc thông báo. Sau đó một người khác chạy qua cánh phía đông để báo tin. Thế là đợt tấn công tạm kết thúc nhờ vào cái mưu mẹo ấy.
Trở lại tường thành phía đông, Trần Ngọc Phi lúc này đang ngồi gục trên tường thành. Bên cạnh y là họ Đinh.
“Nguyệt Hàn.” Võ Thị Phương Mai mỉm cười. Cô đang đứng trên đồng cỏ vẫy tay.
Đinh Nguyệt Hàn mừng rỡ. “Tiểu Mai.”
“Huynh đáng ghét thật.” Phương Mai cô nương giả vờ giận hờn.
Họ Đinh hốt hoảng. “Huynh xin lỗi.”
“Muội đùa đó, Nguyệt Hàn ngốc của muội.” Võ cô nương ôm chằm lấy họ Đinh.
Đinh Nguyệt Hàn khẽ cười. “Ta nhớ muội lắm.”
“Muội không nhớ huynh.” Phương Mai cười tủm tỉm.
“Sao muội không nhớ huynh?” Họ Đinh buồn bã.
Võ cô nương bĩu môi. “Vì huynh bỏ muội.”
Họ Đinh u sầu. “Huynh xin lỗi.”
Võ cô nương khẽ cười. “Muội lại đùa với huynh đó. Huynh ngốc thật, ngốc lắm.” Võ cô nương lấy tay bếu bụng họ Đinh.
            “Á.” Đinh Nguyệt Hàn đau quá nên hét lên. Sau đó y giật mình vì bụng mình đau nhói. Ráng mở mắt ra nhìn, y thấy tay mình đầy máu, máu chảy ra từ những vết thương ở bụng. Gắng quay đầu qua và y thấy Trần Ngọc Phi cũng bê bết máu như mình. Họ Trần đang ngồi bên cạnh y, tay đang ép chặt vào vết thương ở ngực.
            “Trần huynh.” Đinh Nguyệt Hàn gắng nói.
            Họ Trần nhìn sang. “Mọi chuyện kết thúc rồi.”
            “Tiểu Mai.” Đinh Nguyệt Hàn rơi nước mắt. “Trần huynh nói với Tiểu Mai.” Chưa nói hết câu thì họ Đinh đã ngưng lại.
Chiến tranh, trước giờ Trần Ngọc Phi vẫn luôn hỏi bản thân chiến tranh là gì. Nó ra sao. Nó có giống như những trận đánh nhau mà y tham gia không. Giờ thì y cũng đã biết. Gắng mở to mắt nhìn xung quanh, y đang ngồi trên tường thành và hiện bị thương rất nặng. Y phục rách tươm và đầy vết máu. Bên cạnh y, Đinh Nguyệt Hàn đã rục đi và không hề cử động.
Trần Ngọc Phi nhớ đến Minh Nguyệt, y nhớ hôn thê của mình da diết. Y muốn ôm hôn thê của mình, y muốn kể cho nàng nhiều chuyện vừa qua. Miệng y khẽ nhếch lên khi y biết mình đang về nhà. Về nơi hôn thê của y đang đợi.
“Ngọc ca.” Minh Nguyệt mỉm cười đầy hớn hở khi thấy họ Trần mở cửa.
“Nguyệt nhi.” Trần Ngọc Phi đi nhanh tới ôm chằm hôn thê của mình.
Minh Nguyệt nói. “Huynh có bỏ muội đi nữa không?”
Trần Ngọc Phi khẽ cười. “Không. Huynh sẽ không bao giờ đi nữa. Mọi việc đã xong với huynh rồi.”
“Huynh nói thật ư?” Minh Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn họ Trần.
Trần Ngọc Phi mỉm cười. “Thật.” Y ôm chặt hôn thê của mình.
Trở lại với thực tại, cuộc chiến lại tạm kết thúc và mọi người cũng nhanh chóng chuẩn bị cuộc di chuyển cuối cùng. Đêm tới, cảm thấy đã tới thời khắc, tất cả những người còn lại ở thành Đại La, bao gồm luôn cả quân binh, đều lần lượt ra khỏi thành.
Những người bị thương và phụ nữ được ưu tiên đi trước. Quân binh khỏe mạnh sẽ đi sau cùng. Người của Phi Hỏa đội sẽ ở lại thành tạm thời phòng thủ cho quân địch khỏi nghi ngờ. Khi mọi chuyện đã xong, bọn họ sẽ bí mật rút đi.
Từng nhóm, từng nhóm người như vậy rời đi trong an toàn. Những tưởng mọi chuyện sẽ suôn sẻ và thành công, thì đâu ngờ khi nhóm cuối cùng rút đi, quân địch phát hiện và cử một lực lượng kỵ binh lớn đuổi theo. Người của Phi Thủy đội lúc này là những người đảm nhận trách nhiệm hộ tống mọi người. Biết có quân địch đuổi theo, Nguyễn Nhất Lữ đường chủ liền ra lệnh cho thực hiện theo kế hoạch từ trước.
Mọi người được đôn thúc chạy nhanh vào sâu trong rừng, nơi kỵ binh khó lòng đuổi theo và là nơi người Phi Thủy đội đã sắp đặt trước các bẫy mai phục. Thái Quang Huy và Nguyễn Phong Sơn lúc này đang điên tiết lên vì sự hy sinh của Trần Ngọc Phi và Đinh Nguyệt Hàn, nghe thấy có địch đuổi theo, hai người liền bàn bạc rồi quyết định ở lại cản đường.
Thứ nhất là kiếm thêm thời gian cho dòng người tẩu thoát, thứ hai là xả sự phẫn nộ của mình lên quân địch. Nguyễn Phong Sơn thì muốn tận diệt đám lâu la phản quốc này, báo thù cho các huynh đệ, báo thù cho những người vô tội đã hy sinh.
Cùng với các đệ tử cuối cùng của Yên Phong bang và Thuận Thiên phái, hai người sắp đặt một ổ mai phục hai bên rừng. Ma Thanh Vũ lúc này vẫn đang hộ tống mọi người và những người hy sinh. Vì người của Phi Thủy đội không đủ nhân lực hộ tống một lực lượng lớn người như vậy, nên họ Ma bị Nguyễn Phong Sơn bắt buộc tiếp tục hành trình. Thật ra là họ Nguyễn không muốn Ma Thanh Vũ lao đầu vào chỗ chết như mình và Thái Quang Huy.
Trời bắt đầu hừng sáng, rồi điều gì đến cũng đến, Thái Quang Huy nghe thấy âm thanh rầm rập vang lên, những đốm lửa phát ra từ các ngọn đuốc đang lao về phía mình, y vẫy tay ra hiệu cho mọi người chuẩn bị tấn công.
Vẫn phương cách xưa giờ mọi người áp dụng, cảm thấy đúng thời cơ, họ Thái phất tay một cái, những thuộc ha của y núp hai bên rừng liên căng ngang sợi dây lên. Thế là hàng loạt kỵ binh đang phi tới bỗng nhiên bị hất ngã xuống đất. Biết bị mai phục, nhiều tên kỵ binh định hét lên nhưng chưa kịp thì bị các ngọn thương, ngọn giáo phóng ra từ hai bên rừng. Sau đó là tiếng hò hét tấn công của Thái Quang Huy.
Nguyễn Phong Sơn sau khi phòng ngọn giáo vào ngực một tên, khiến hắn ta ngã ngựa, họ Nguyễn lao ra xuyên mũi thương vào tên thứ hai. Thái Quang Huy cùng các đệ tử của mình cũng đâm thương liên tục vào đám kỵ binh.
Quân địch bị tấn công, nhất thời nên hoảng loạn. Chưa kể bị vướng bởi người ngựa, muốn quay đầu cũng không được, mà chạy tới cũng không xong. Cách duy nhất còn lại là nhảy xuống ngựa, lao vào tấn công bọn mai phục để thoát thân.
Thái Quang Huy phóng ngọn thương vào ngực một tên địch để giải nguy cho thuộc hạ mình. “Sát.” Họ Thái hét lớn rồi rút kiếm ra.
Gần đó, Nguyễn Phong Sơn lúc này tay cầm kiếm chém gục một tên. Gã địch phía sau họ Nguyễn bất ngờ đâm mũi thương tới. Phong Sơn liền nghiêng người né những mũi thương vẫn sượt qua tay làm y toát máu. Vung kiếm ngay ngực gã, họ Nguyễn tiếp tục vung một kiếm nữa ngay yết hầu. Một mũi thương khác đâm tới, họ Nguyễn liền cúi xuống lộn một vòng trên mặt đất, xả kiếm vào lưng tên trước mặt mình, sau đó phóng thanh kiếm vào tên mới đâm thương.
Quân địch hoảng sợ, liền quay đầu thoái chạy. Mọi người thấy vậy cũng không đuổi theo. Nguyễn Phong Sơn lúc này đi tìm Thái Quang Huy. Cuối cùng họ Nguyễn kinh hãi khi thấy Thái Quang Huy đang ngồi tựa lưng vào gốc cây.
“Đừng nói với ta.” Họ Nguyễn nói trong hoảng sợ.
Thái Quang Huy gượng cười. “Ta đã bị thương trước rồi. Chẳng qua muốn làm điều gì có nghĩa trước lúc chết thôi.”
“Tới Đường Lâm sẽ có lang y, ngươi bị điên ư?” Nguyễn Phong Sơn trợn mắt lên.
Họ Thái lắc đầu. “Không kịp đâu.” Y khẽ cười. “Ngọn giáo hắn đâm ta, nó hơi bị hiểm.” Thái Quang Huy nhớ lại cảnh tên địch đâm ngọn giáo vào bên hông mình ở trên tường thành.
“Ngươi im miệng đi.” Họ Nguyễn không muốn nghe những điều này nữa. Y
 Thái Quang Huy được Nguyễn Phong Sơn đỡ dậy. Sau đó hai người cùng các thuộc hạ lấy ngựa của địch phi tới điểm tập kết ở phía trước. Họ Thái khẽ nhếch môi cười khi nghĩ về cảnh sắp được gặp lại phụ mẫu. Trời hừng sáng nhưng cảnh vật vẫn chìm trong sự tối tăm.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Giải mã cái kết: Chỉ Là Anh Giấu Đi

Vậy là tác phẩm “Chỉ Là Anh Giấu Đi” đã kết thúc.             Đầu tiên nói về cái kết, thật ra lúc đầu cái kết của truyện là Mỹ Hạnh bị ung thư, Duy Thanh bị sát hại và Quốc Hùng cô đơn như vậy cho mãi về sau. Mình thấy hoàn cảnh Quốc Hùng hơi giống Tuấn Kiệt nên đã bỏ.             Cái kết tiếp theo được hoạch định, Duy Thanh và Quốc Hùng cùng chết, tất nhiên mình đã bỏ. Cả ba người cùng chết, à mình bỏ luôn. Cuối cùng là cái kết như hiện tại. Thật ra có rất nhiều hướng để kết thúc câu chuyện, thậm chí là một cái kết hạnh phúc cho tất cả mọi người, bao gồm việc Duy Thanh đến với Khánh Chi và sau này hai gia đình thông gia với nhau. Nhưng sau một hồi cân nhắc, mình quyết định loại bỏ tất cả để hướng về một kết cục chung, đó là Duy Thanh phải chết. Tất nhiên việc ấn định Duy Thanh bị ung thư giai đoạn cuối thì xem như đã chết. Đó có lẽ sẽ là một cái chết dễ chịu nhất kh...

Chương 60 - Hết

Nhiều năm sau. “Mẹ.” Duy Thanh hớn hở chạy đến. Lúc này Mỹ Hạnh đang đứng một mình trên triền đê ngắm nhìn cảnh hồ, nơi ngày xưa cô với Duy Thanh hay ngồi trò chuyện và đi dạo. Cô ngồi xuống khẽ cười. “Ôi cục cưng của mẹ.” Duy Thanh ôm lấy mẹ mình. “Mẹ đang làm gì vậy?” Mỹ Hạnh nhìn Quốc Hùng đang bước tới. “Mẹ đứng chờ con trai của mẹ.” “Sao mẹ không ngồi cho khỏe?” Duy Thanh thương mẹ. Sau tất cả, bây giờ Quốc Hùng đã biết rõ mọi chuyện về Duy Thanh, bao gồm việc bạn anh đi tù, giả vờ nhận làm ba Mít Thúi, và cả việc bạn anh bị ung thư. Đó chính là lý do anh đặt tên “Duy Thanh” cho con trai của mình và Mỹ Hạnh. “Mọi việc xong rồi hả anh?” Cô nhìn chồng mình. Anh gật đầu. “Ừm, xong rồi em.” Anh ngồi xuống bế con mình lên. “Chúng ta đi thôi.” Cô khoác tay chồng mình. Duy Thanh hỏi. “Ba ơi, mẹ bảo mẹ mua siêu nhân cho con. Mà siêu nhân là cái gì vậy ba?” “Siêu nhân hả?” Anh khẽ cười. “Siêu nhân là người âm thầm và lặng lẽ hy sinh bảo vệ người khác. Dù có khó k...

Chương 58

Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” Hiện tại Mỹ Hạnh đang là trưởng phòng kinh doanh bên công ty thời trang. Từ tối qua đến giờ, anh thấy cô cứ đăm chiêu buồn bực về vấn đề gì đó. Đến sáng nay gặp Mỹ Dung, anh mới hiểu ra mọi chuyện. “Anh không nói chuyện em với anh Nhị, cho chị em biết sao?” Mỹ Dung nói khi gặp Quốc Hùng ở phòng khách. “Không.” Lúc đó anh hơi ngạc nhiên. Việc anh Hùng giấu chị mình, Mỹ Dung chỉ có một suy nghĩ nảy lên trong đầu, đó là nếu biết anh Thanh với cô không còn là gì của nhau, anh Hùng sợ chị Hạnh có khi sẽ thay đổi. Một suy nghĩ ấu trĩ, hoặc là cô, hay là của anh Hùng. “Mà sao em?” Quốc Hùng hỏi. Mỹ Dung nhếch môi. “Không có gì. Em nghĩ anh nên nói với chị đi.” Nói xong cô bước vào bếp. Trở lại với thực tại, Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” “Dạ.” Mỹ Hạnh lúc này đang suy nghĩ về chuyện của Mỹ Dung, nên nhất thời chỉ đáp được có vậy. Anh ngầm đoán. “Em buồn vì chuyện của bé Dung sao?” Cô không muốn giấu anh. “Dạ.” “...

Chương 59

“Chú Hùng.” Duy An hớn hở mỉm cười. “Á.” Quốc Hùng ngồi xuống. “Mít Thúi của chú.” Anh thắc mắc. “Ba Thanh đâu?” Minh Dũng đứng bên cạnh chem lời vào. “Anh Thanh tới sau anh.” Cu cậu nghĩ đây là cách nói tránh hay nhất. “Chị em đâu rồi anh?” Mỹ Dung khẽ cười. “Chị em đang chuẩn bị ở bên trong.” Quốc Hùng chỉ tay về phía nhà thờ. Hôm nay lễ cưới sẽ được diễn ra ở khuôn viên bên cạnh. Để bảo vệ việc tổ chức lễ cưới, Nhị với Tý nghe lệnh Duy Thanh, điều tất cả anh em tới nhà thờ. Mọi xe ra vào, mọi quý khách tới tham dự đều được rà soát kỹ càng, tránh trường hợp ai đó tới quậy phá, gây thiệt hại tới lễ cưới hoặc cho mọi người. Khánh Long lúc này đi tới cùng với Văn Hàn. “Đù, bữa nay đẹp trai vậy mày.” Anh khen chú rể. Quốc Hùng bắt tay từng người. “Anh Đức với thằng Sơn đâu?” “Tụi nó đang tới.” Khánh Long đáp. Văn Hàn nói đùa. “Thôi tao về đây. Mắc công vào trong lại đẹp trai hơn chú rể.” Quốc Hùng chậc lưỡi. “Tiếc nhỉ. Mấy người đẹp ở công ty tao hôm nay lại thất ...

Giải Mã ABED: Cái Kết

Đầu tiên nói về cái kết của Ngọc Hân: Thật sự thì Ngọc Hân có gặp được Văn Vũ tại thế giới huyền ảo đó không. Thật ra đó chỉ là cái “thức” của Ngọc Hân. Nên khi chết, Ngọc Hân đã bị kẹt trong chính cái thức của chính mình. Nếu các bạn để ý một chút, các bạn sẽ nhận ra được. . Thứ nhất, Văn Vũ luôn thích màu đen và không bao giờ mang áo quần màu trắng. . Thứ hai, màu trắng là màu ưa thích của Ngọc Hân. => Do vậy, cái “thức” của Ngọc Hân đã biến Văn Vũ mang áo quần theo màu sắc mà cô ưa thích. Tiếp theo, những lời nói mà Ngọc Hân nói với Văn Vũ, tất cả cũng do cái “thức” khi còn sống của cô mà tạo thành. Những câu hỏi lặp đi, lặp lại rằng, anh có yêu em không, anh có bỏ em đi nữa không. Tất cả đều do “thức” của cô tạo ra cả. Vì khi còn sống, Ngọc Hân đã đọc được bức thư của Văn Vũ gởi cho Ngọc Lan. Do đó, cô sợ Văn Vũ sẽ đi tìm Ngọc Lan, chứ không phải ở lại đợi cô. Nói về cái kết của Ngọc Lan: Mình viết cái kết của Ngọc Lan cho các bạn, là một cái kết mở. Cò...

Chương 52

“Mọi chuyện sao rồi con?” Bà Thúy Nga hỏi Duy Thanh. Anh lúc này rất trầm mặc. “Dạ con đang sắp xếp cho mọi người tạm thời im lặng. Đợi mọi chuyện qua rồi tính tiếp.” Bà thở dài. “Con tìm ra kẻ nào tố cáo chưa?” “Dạ chưa mẹ.” Anh cũng đang đau đầu vì vụ này. “Thằng Long bảo người gởi là ẩn danh.” Bà chậc lưỡi. “Hết vụ thuế má, giờ đến vụ này.” “Thuyền to thì sóng lớn mà mẹ.” Anh gượng cười cho giải tỏa bớt không khí. Bề ngoài giả vờ vui vẻ như vậy để làm yên lòng mẹ Nga thôi, chứ thật ra anh đang rất đau đầu và sốt ruột. Hôm đó gặp Khánh Long, anh thật sự không thể tin những gì mình vừa nghe được. “Có chuyện gì vậy mày?” Anh hỏi ngay khi thấy Khánh Long bước vào xe. Địa điểm, thời gian, giọng điệu, anh cảm thấy tình hình như có vẻ rẩt nghiêm trọng và bí hiểm. Khánh Long liếc mắt sang, sau khi đóng cửa xe một cách rất mạnh. “Có người gởi đơn tố cáo mày.” Anh nhìn Khánh Long. “Tố cáo gì?” “Tao nên gọi mày là gì đây?” Khánh Long nhếch môi. “Đại ca, bố già hay ông tr...

Chương 51

Có một điều Quốc Hùng luôn thắc mắc trong lòng rằng, liệu Mỹ Hạnh đã gặp Duy Thanh chưa. Anh không dám hỏi, vì anh sợ nếu cô chưa biết, thì anh chính là người “khơi mào” ra mọi chuyện. Còn nếu biết rồi thì liệu cô có nói thật với anh không. Giờ nghĩ lại mọi chuyện thì anh mới nhận ra, cái đêm anh mới về nước, cái đêm anh cùng lũ bạn của mình đánh nhau, phải chăng là do Duy Thanh sai đàn em tới kiếm cớ gây sự. Có thể lắm, vì quán bar đó thuộc quyền quản lý của hắn kia mà. “Sao nhìn anh căng thẳng vậy?” Mỹ Hạnh thấy Quốc Hùng lái xe trông rất khổ sở. “Có đâu.” Anh giả vờ chối. Cô chợt nhớ. “Ủa sao mọi người ở công ty đồng loạt nghỉ việc vậy anh?” Anh nhân tiện dò hỏi. “Anh tưởng chuyện này em phải biết rõ chứ.” Ngụ ý của anh là chẳng lẽ Duy Thanh không nói với em. Cô thấy anh như bị khùng. “Sao em biết được, em ở phòng kinh doanh, chứ có phải ở phòng nhân sự đâu.” “Thế phòng em không có ai nghỉ hả?” Cái này thì thật, vì anh cũng không biết rõ số lượng nhân viên Duy Than...

Chương 53

Sau vụ Hoàng Sơn, Duy Thanh tiếp tục bị vướng phải chuyện Quốc Hùng. Có điều không như Hoàng Sơn, anh chả thể giúp đỡ gì được cho Quốc Hùng, ngoài việc cắt cử người theo bảo vệ. Dự án bên phía tây bất ngờ nằm ngoài dự đoán của mọi người. Tuy xuất phát chậm hơn những đối thủ khác, nhưng dự án của Quốc Hùng lại được săn đón nhiều hơn. Đi cùng cái thuận lợi thì tất nhiên cũng sẽ có khó khăn. Khó khăn thứ nhất là Quốc Hùng vướng vào sự lùm xùm đất đai, khi dự án mới bắt đầu đã vấp phải việc giấy tờ giả, tranh giành quyền sử dụng và kiện cáo bắt đầu nổ ra liên miên. Bạn E, người được Quốc Hùng giao phó nhiệm vụ đã “non tay” mua phải những miếng đất bị làm giả giấy tờ. Nhiều miếng trong số đó là đất nông nghiệp, chưa được chuyển đổi mục đích sang đất thổ cư. Một số khác thì bị vướng vào việc tranh chấp, kiện tụng. Chỉ 1/3 trong tổng số đất bạn E mua là đủ điều kiện pháp lý để làm dự án. Chưa kể, chính vì dự án quá nổi nên các đối thủ cạnh tranh đã nhanh tay tóm lấy cơ hội “dìm hàng”...

Anh Bỏ Em Đi

Tác phẩm: Anh Bỏ Em Đi Tác giả: M MT Thể loại: Tình cảm Giới thiệu: Văn Vũ, một chàng trai xuất thân nghèo khổ. Ngọc Hân, một cô gái được sinh ra từ một gia đình giàu có. Hai người gặp nhau và tình yêu bắt đầu chớm nở. Chưa được bao lâu thì nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm xảy ra. Văn Vũ liên tục bỏ đi và Ngọc Hân luôn vì anh mà tìm đến. Liệu rằng cuối cùng họ có đến được với nhau và hạnh phúc có mỉm cười. Truy cập facebook để biết thêm chi tiết: https://www.facebook.com/tacgiammt Thời gian dự kiến ra mắt: 17/09/2018

Giải mã ABED: Ngọc Hân

                        Tên:    Trương Ngọc Hân             Tuổi:    25             Quê quán:       Thành phố H             Trình độ học vấn:      Đại học - Tốt nghiệp đại học R với loại xuất sắc.             Màu sắc ưa thích:      Màu trắng             Sở thích:         Thích tụ tập với bạn bè.             Giới thiệu vài nét:    Ba mẹ ly thân từ lúc cô đang học cấp 3. Được mệnh danh là “nữ hoàng bạc tình”, vì quen rất nhiều chàng t...