Cảm
thấy như đang động đất sắp sập nhà, Duy Thanh choàng tỉnh dậy và thoát ra khỏi
cơn mơ. Lại là giấc mơ về Mỹ Hạnh, những giấc mơ mà nhiều năm qua anh vẫn thường
thấy. Vẫn là gương mặt đó, mái tóc đó, anh vẫn nhớ như in và không hề quên một
chi tiết nào.
Cứ
tưởng bây giờ khi lớn lên, Mỹ Hạnh sẽ vẫn còn mái tóc ngắn dễ thương, sẽ vẫn
đeo chiếc lắc tay và “mập thù lù”. Nhưng dù có thay đổi như thế nào, dù có “biến
hình” ra sao, vậy mà Duy Thanh vẫn không ngờ Sún của mình lại thành ra cái người
như “bạn gái bàn trên” này. Mái tóc dài đen óng ả, dáng người cao ráo trắng trẻo,
đanh đá, chảnh chọe và đặc biệt là rất xinh đẹp. Lúc nhỏ xinh thôi, giờ lớn lên
anh mới thấy Sún đẹp.
Duy
Thanh ngồi chống cằm và bắt đầu nhớ lại chuyện hôm nhập học. Lúc đó khi vào lớp,
vì thấy Văn Vũ nên anh quýnh lên và không để ý tới mọi việc xung quanh. Định bụng
sẽ ngồi cùng với Văn Vũ nhưng khi đi tới, cu cậu bảo chỗ bên cạnh đã có người,
do vậy anh mới ngồi bàn bên cạnh.
Lúc
đó, anh nghĩ chắc chắn Sún đã nhận ra anh, chắc chắn là như vậy, nhưng do Sún
giả vờ không quen anh mà thôi. Vì “lơ” anh, nên hai tiết đầu của ngày hôm đó,
Sún chả thèm quay lại, mà anh lúc đó cũng không quan tâm lắm đến hai bạn gái ngồi
bàn trên, nên cũng chả thèm chào hỏi. Chỉ lâu lâu thấy hai bạn nữ to nhỏ gì với
nhau và anh chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của Sún nên chả nhận ra.
Đến
giờ ra chơi, sau khi tập hợp với lũ bạn rồi vào lại lớp, lúc đi về chỗ, lúc đó,
chính lúc đó, anh thấy Sún đang mỉm cười với bạn nữ cùng bàn, người sau này anh
mới biết tên là Bích Trâm. Nụ cười đó, khuôn mặt đó, khiến anh sựng người trong
vài giây. Mặc dù chân vẫn bước đi nhưng hồn anh lại như chết lặng. Khi Sún vô
tình nhìn sang anh, mắt nhìn mắt, tuy chỉ một, hai giây thôi, rồi Sún ngoảnh mặt
đi chỗ khác, nhưng chừng đó cũng đủ để anh nhận ra, Sún của anh đang ở đây và
ngay tại lúc này.
“Sún.”
Duy Thanh bước vào bàn rồi chồm lên. “Sún.” Anh lắc vai Mỹ Hạnh. “Lu nè Sún.”
Mỹ
Hạnh hất tay của Duy Thanh ra khỏi vai mình. “Khùng hả ông.”
“Lu
nè, Sún không nhận ra sao?” Duy Thanh bất ngờ sửng sốt.
“Sún
nào ở đây, nhầm người rồi.” Mỹ Hạnh nói.
Bích
Trâm thấy tình hình như vậy nên liền chem vào. “Ông nhìn nhầm rồi, đây là Hạnh
mà.”
Duy
Thanh chợt nhớ Sún có tên thật là Hạnh. “Thì đúng là Hạnh rồi.” Vì chợt quên mất
họ và chữ lót, nên Duy Thanh liền lái sang chuyện khác. “Hạnh học cấp một ở trường
P đúng không?” Anh chỉ tay vào mặt mình. “Thanh nè.”
“Thanh
nào, tôi không biết.” Mỹ Hạnh vẫn tiếp tục giả vờ lạnh lùng.
“Sún
giả vờ phải không?” Duy Thanh nghĩ chỉ có như vậy. Làm sao anh có thể nhận nhầm
được kia chứ. Rõ ràng sau mấy năm, gương mặt xinh xinh ấy vẫn vậy. Mà đúng là
dù thay đổi rất nhiều nhưng anh vẫn nhớ và vẫn nhận ra kia mà. Anh chắc chắn là
Sún bắt chước Văn Vũ lúc nãy rồi.
Mỹ
Hạnh cố tình yên lặng không đáp.
Duy
Thanh tiếp tục gõ nhẹ ngón trỏ lên vai Mỹ Hạnh. “Sún, Sún ơi.”
Mỹ
Hạnh cố nén cười rồi quay lại. “Sao lì vậy. Đã bảo không phải là Sún rồi mà.”
Duy
Thanh nhíu mày. “Thế thì Hạnh.” Anh khẽ cười. “Hạnh học cấp một ở trường P đúng
không?”
“Thì
sao?” Mỹ Hạnh quay lại làm cho một trận. “Tôi học ở trường P đó, ở làng P nữa.
Bộ ai học ở trường P, tên Hạnh thì đều là Sún hả?” Cô quay lên. “Lì vừa thôi,
đã bảo nhầm người rồi.”
Duy
Thanh bị mắng xối xả nhưng vẫn đưa cái bộ mặt ngơ ra. Định nói gì đó nhưng vì cô
giáo bước vào lớp nên anh đành khựng lại.
Trở
lại với thực tại, Duy Thanh lúc này vẫn khẳng định mình không thể nhầm. Ăn rồi Sún
cứ dựa lưng vào bàn anh, mà không phải dựa bình thường nha, cứ cố tình thúc mạnh
vào bàn làm anh mất cả giấc ngủ. Rõ ràng là muốn chọc anh rồi còn gì.
Nghĩ
thấy bực, anh liền bặm môi giơ tay lên như hù dọa để đánh. Tất nhiên là anh
“canh me” Sún không thấy. Chứ nếu Sún thấy thì sao anh dám làm như vậy được.
Nhưng không may thay, Sún không thấy nhưng Văn Vũ lại thấy. Thế là Duy Thanh
thu nắm đấm lại, nhìn Văn Vũ và nhe hai hàm răng ra cười.
“Mỹ
Hạnh ơi.” Văn Vũ cố tình gọi khẽ. Vì đang trong giờ học nên anh chàng sợ bị cô
giáo mắng.
“Gì
Vũ?” Mỹ Hạnh quay sang. Nhân tiện thì cô liếc mắt xem thử “thằng mặt heo” đó đã
dậy chưa. Từ hồi vào học đến giờ, suốt ngày cứ lo ngủ ngủ. Thầy cô thấy hắn
cũng phải lắc đầu. Nhưng vì “danh tiếng” của hắn nổi quá nên thầy cô đành làm
ngơ, thầy cô sợ hắn mà thức thì lại phá không cho các bạn khác ngồi học.
Nói chuyện với mình thì cộc
cằn. Nói chuyện với trai lạ thì hiền dịu, dễ thương, Duy Thanh nghĩ.
“Có
bút không cho Vũ mượn với?” Văn Vũ khẽ cười.
Duy
Thanh khẽ cười. “Bút nè Vũ.” Anh chỉ có một cây bút, nhưng vì có cầm cũng chả
chép bài nên thà đưa cho Văn Vũ mượn còn hơn. Dù gì tới tiết sau, anh cũng mượn
vở của hắn chép lại kia mà.
“Nè
Vũ.” Mỹ Hạnh đôi nhanh cây bút qua, như thể cô sợ “thằng mặt heo” đó dành cho
mượn vậy
Làm như ai tranh công không
bằng, Duy
Thanh bặm môi lại nghĩ thầm.
Văn
Vũ giờ cầm hai cây bút trên tay, anh biết phải làm gì đây. Bút anh thật ra vẫn
còn mực, chẳng qua là anh muốn “hù” Duy Thanh chơi thôi.
Mỹ
Hạnh lục cặp mình và mới nhớ mình chỉ đem có một cây bút. Cô quay sang Bích
Trâm. “Bà có bút không, cho tôi mượn với?”
Duy
Thanh vô tình nghe được nên khẽ cười. “Không có bút, mà bày đặt cho mượn.”
Mỹ
Hạnh nghe rõ từng chữ nên liền liếc mắt nhìn “thằng mặt heo” mất dạy ở sau. “Kệ
tôi. Thứ đàn ông nhiều chuyện.”
Duy
Thanh bĩu môi. “Nhiều chuyện còn đỡ hơn ai đó làm màu.” Anh cố tình chọc Sún.
Anh muốn xem thử Sún giả vờ được bao lâu. Anh sẽ chọc Sún tức điên lên cho mà
coi.
Từ khi nào mà hắn như vậy.
Ngày xưa hắn hiền lành và đâu có đôi chấp với mình đâu, Mỹ Hạnh nghĩ thầm rồi nói.
“Không làm màu với anh, anh tức à?”
Cảm
thấy đầu mình xì khói ra tai, Duy Thanh hít một hơi thật sâu và đáp trả lại. “Bộ
muốn làm màu với anh là được à?”
Mỹ
Hạnh tức điên người nhưng cô chưa kịp quay xuống đanh lại thì một giọng nói
vang lên làm cô đứng hình.
“Duy
Thanh.” Cô giáo dạy Lý nói lớn. “Sao anh không ngủ như mọi hôm đi. Cứ thức dậy
là phá bạn là sao? Ra ngoài lớp đứng hết tiết cho tôi.”
Duy
Thanh mếu máo đứng đậy và bước đi trong sự hàm oan. Ai có thể hiểu thấu nỗi
lòng của anh đây. Tất cả thầy cô đều nghĩ anh là kẻ hay bày trò phá phách các bạn
trong lớp, nhưng họ đâu có biết sự thật nằm ẩn sau đó. Biết bao lần anh bị hàm
oan và đưa thân “đỡ đạn” giúp những thằng bạn mình để nhận tội thay. Mua danh
ba vạn, bán danh ba đồng. Chỉ một lần làm sai thì cả vạn lần đều sai và anh giờ
có nói gì, làm gì cũng không thể nào thoát khỏi sự “dị nghị” và đàm tiếu của thế
gian.
Mỹ
Hạnh sau khi biết Bích Trâm không có bút, thay vì mượn bút các bạn bàn trên, cô
đột nhiên nảy ý quay xuống lấy bút của “thằng mặt heo”. Hắn đứng hết tiết mới
vô nên cô sợ gì chứ. Với lại hắn có bút nhưng không dùng thì mắc gì cô không
dùng thay hắn. Cầm bút trên tay, cô đột nhiên nhớ về lại ký ức xưa, khi chính
cô là người đã từng sửa bút cho hắn, vậy mà khi hắn cầm bút lại không nhớ đến ân
tình của cô. Ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván, đã vậy thì cô lấy luôn cây bút của
hắn cho bỏ ghét.
Sau
một lúc thì tiếng trống cũng vang lên và giờ ra chơi lại đến. Duy Thanh hớn hở
bước vào lại lớp. Vừa đi về chỗ mình thì anh đã thấy bạn “Sún mất dạy” nhìn anh
lè lưỡi trêu chọc. Bặm môi lại để hù dọa nhưng hình như anh cũng chả thể làm cho
Sún sợ. Xếp vở bỏ lại vào cặp, anh nhận ra một việc vô cùng quan trọng.
“Bút
đâu rồi?” Duy Thanh nói.
Mỹ
Hạnh buông lời trong lúc bước đi. “Có không giữ, mất đừng tìm.”
Bích
Trâm thấy cô bạn mình cư xử như vậy nên liền lo lắng. “Bà không sợ hắn đánh bà
sao?” Cô nói khi đã ra khỏi lớp.
“Đánh
gì?” Mỹ Hạnh nói. “Có gì mà phải sợ.” Hắn còn đang năn nỉ cô kia mà.
Bích
Trâm cảm thấy bạn mình có vấn đề. “Bà không nghe người ta đồn sao. Hắn suốt
ngày đánh…”
Mỹ
Hạnh cắt lời. “Bà nghe những lời đồn đó làm gì. Bà thấy hắn đánh ai chưa?”
“Chưa.”
Bích Trâm nói. “Nhưng mà hắn cộc tính như vậy, bà cứ cãi với hắn, lỡ hắn đánh
bà thì sao?”
Mỹ
Hạnh khẽ cười. “Bà lo gì, hắn không dám đánh tui đâu. Thôi đi kiếm gì ăn nào, kệ
hắn đi.” Mỹ Hạnh tin rằng “thằng mặt heo” đó sẽ không bao giờ đánh mình. Giống
như từ trước đến giờ, Lu sẽ luôn bảo vệ Sún, vì Lu là “người bảo vệ” của Sún
kia mà.
Nói
về Duy Thanh lúc này, anh lật đật bước ra chỗ lũ bạn mình và việc đầu tiên là.
“Ai có bút không cho tao mượn một cây với?”
Quốc
Hùng lắc đầu. “Không. Xíu nữa tới căn tin tao mua cho.”
“Mua
làm gì.” Khánh Long đứng bên cạnh chem lời vào. “Xíu nữa vào lớp tao lấy cho mượn.”
Anh
Đức khẽ cười. “Bạn hiền yên tâm, gì chứ, bút thì hai đứa này không thiếu.”
“Hai
tụi mày trấn lột bút đúng không?” Quốc Hùng trêu chọc.
Anh
Đức nghiêng mặt nhìn Quốc Hùng. “Bạn hiền lại nói bậy nữa rồi.”
Khánh
Long tay đút vào túi quần. “Tao mà cần phải đi trấn lột à.”
Duy
Thanh nói. “Ủa thằng Sơn đâu rồi?”
“Đi
mua nước rồi.” Khánh Long đáp.
“Ủa
hôm qua hắn mua rồi mà?” Duy Thanh nghĩ hôm nay đến lượt mình hoặc đến lượt Anh
Đức.
Quốc
Hùng nhếch môi. “Hắn dành đi.”
Anh
Đức hiểu bạn mình nên liền nói. “Yên tâm đi, từ bữa nay bạn Sơn sẽ đi mua nước
luôn.”
“Hả?
Vì sao?” Duy Thanh ngạc nhiên.
“Vì
ở đó có gái đẹp.” Anh Đức nháy mắt với bạn mình.
Khánh
Long được nước nên liền trêu chọc. “Thế bạn Hùng của chúng ta với hoa khôi của
khối mười một như thế nào rồi?”
Quốc
Hùng nghe mà bỗng giật mình. “Gì vậy mày?”
Khánh
Long nhìn Duy Thanh. “Ê Thanh, từ hôm vào học đến giờ, mày thấy hai người họ có
tiến triển gì không?”
“Tụi
mày bớt điên nha.” Quốc Hùng bắt đầu ngượng.
Duy
Thanh cũng không phải dạng vừa. “Tao cũng không biết. Vì mấy bữa chiều nay Quốc
Hùng không có qua tập võ. Chắc không phải vì đi chơi với Hân đâu, có khi là do
bận đi chơi với Trang á.”
“Đù,
bắt cá hai tay luôn bay.” Khánh Long cảm thấy bất ngờ.
“Tao
nghỉ học võ có một, hai buổi chứ mấy mày.” Quốc Hùng nhìn Duy Thanh.
Anh
Đức tò mò. “Trang là ai vậy? Học lớp mày hả Thanh?”
Duy
Thanh khẽ cười. “Đâu, chị Trang học lớp mười hai á.”
Khánh
Long như nhảy đựng lên. “Á đù. Nhỏ mà đòi làm phi công rồi hả mày?”
Duy
Thanh tiếp tục châm dầu vào lửa. “Người ta tán chị Trang từ năm lớp mười kia ba
ơi.”
Quốc
Hùng không thể chịu nỗi lũ bạn của mình. “Bọn mày vừa phải thôi nha.”
Sau
khi xúm lại “đốt” Quốc Hùng “cháy”, cả bọn được một tràng cười no bụng. Duy Thanh
sau đó đi theo Khánh Long để lấy bút. Về lại lớp, anh hiên ngang bước đi và như
muốn thị uy cho bạn Sún thấy, anh liền đặt mạnh ba cây bút xuống bàn một cái “rầm”.
Mỹ
Hạnh nghe thấy nên quay lại. Nhìn ba cây bút trên bàn, cô bĩu môi. “Chắc lại đi
ăn trộm của ai đó chứ gì?” Cô tiếp tục “sân” với thằng mặt heo ngồi sau.
“Anh
mà cần phải đi ăn trộm à?” Duy Thanh cười đểu.
Mỹ
Hạnh cũng không phải dạng hiền. “Ời, anh đâu có ăn trộm, anh chỉ ăn cắp thôi.”
Duy
Thanh mặc dù tức nhưng vẫn cố trả treo lại. “Lu ăn cắp hay ai đó mới ăn cắp.”
Mỹ
Hạnh giật phắng người vì sợ mình bị lộ. “Ông nói ai ăn cắp?” Cô nói lớn.
“Có
tật, giật mình à.” Duy Thanh nhếch môi.
Bích
Trâm thấy tình hình căng thẳng quá mức nên liền nói. “Thầy vô kìa.” Cô nàng kéo
Mỹ Hạnh quay lên.
Trời ơi, thật là tức điên
mà, Mỹ Hạnh
hằn học trong đầu.
Những
tiết học trôi qua và cô vẫn không tài nào hạ hỏa được. Thật là điên quá mà, cô
ghét ghê, nhớ lại cái bản mặt của “thằng mặt heo” đó, cô chỉ muốn cắn hắn mấy
phát cho bỏ ghét. Đã vậy, mà trước khi tan học đi về, hắn còn lì nữa chứ.
“Về
nhanh thôi, kẻo mất bút nữa thì chết.” Duy Thanh cố tình nói lớn.
Thật
ra Duy Thanh không biết Mỹ Hạnh lấy bút của mình. Anh chàng chỉ cố tình chọc tức
cô nàng mà thôi. Vậy mà cô thì cứ tức điên lên và như muốn bùng cháy cho hả dạ.
Đến nỗi trong lúc đạp xe về, lúc ăn cơm, lúc rửa chén, lúc quét nhà, thậm chí
lúc đi ngủ mà cô vẫn còn nhớ và bực trong lòng. Rõ ràng là “thằng mặt heo” đó
muốn chọc điên cô mà. Nằm trên giường, Mỹ Hạnh bắt đầu nhớ lại cái ngày đầu gặp
hắn ở lớp.
Duy
Thanh bước tới chỗ bạn mình. “Á Vũ nè.”
Văn
Vũ giả vờ liếc mắt. “Vũ nào, mình quen nhau à?”
Duy
Thanh biết Văn Vũ hay đùa nên khẽ cười. “Thanh ngồi đây được không?”
“Chỗ
này có người ngồi rồi bạn ơi.” Văn Vũ nói. “Quen nhau sao, mà đòi ngồi chung.”
Duy
Thanh quay sau thấy bàn bên cạnh trống nên liền đặt cặp xuống. “Không quen thì
thôi. Làm gì căng vậy.”
Lúc
đó thấy hắn ngồi sau lưng, cô không biết mình có nên gọi hắn, hay nói mình là
“Sún” hay không. Cô lo lắng, sợ đủ thứ và ám ảnh đủ điều. Cô thật sự quan tâm hắn
nhưng chỉ muốn quan tâm âm thầm và nhớ hắn vậy thôi. Trâu phải đi tìm cột và cột
thì không thể nào đi tìm trâu được, phải tự trọng. Tuy cô không biết mình có
nên “thú nhận” với hắn hay không, nhưng cô lại biết chắc chắn một điều, đó là
hoặc hắn thật sự không nhận ra cô, hoặc là hắn giả vờ như vậy.
Nhưng
rồi cô lại nghĩ, vì sao hắn lại giả vờ như không biết cô. Không có lý nào như vậy
được, cô có làm gì đâu, với lại ngày xưa cô với hắn thân nhau lắm kia mà. Vậy
rõ ràng là hắn không nhớ cô là ai rồi. Người cô bỗng có hai luồng ý kiến trái
ngược với nhau.
Một
bên, “thiên thần” hiện ra bảo cô, Duy Thanh sau này sẽ khác. Dù sao “thiên thần”
cũng thừa biết cô muốn gặp Duy Thanh, muốn nói chuyện, muốn tâm sự với anh như
thế nào. Hơn hết là “thiên thần” biết rõ tình cảm của cô dành cho Duy Thanh, nó
không chỉ đơn giản là thứ tình cảm bình thường giữa bạn bè, nó là một thứ tình
cảm thiêng liêng. Tấn Bình chẳng qua chỉ là một sự thế thân nhỏ tạm thời mà
thôi.
“Thiêng
liêng cái con khỉ”, đó là những gì “ác quỷ” muốn nói với cô. Đối lập với thiên
thần là ác quỷ, và nếu như thiên thần ở bên vai kia, thì ác quỷ xuất hiện ở bên
vai này. “Ác quỷ” bảo cô rằng, cái “thằng mặt heo” đó chả tốt tính gì, xuất
ngày chỉ lo đi đánh nhau và quậy phá người
khác. Có khi nào mà hắn nhớ đến cô đâu. Chả phải cô đang ghét hắn vì điều đó
sao. Hơn hết, lúc nhỏ đã ưa bạo lực thì sau này lớn lên, thứ đó sẽ ngấm vào
trong máu và sẽ khiến hắn trở thành một người đàn ông vũ phu. Chưa hết là Tấn
Bình tốt hơn hắn gấp mấy trăm lần, cô nên quan tâm Tấn Bình hơn là quan tâm đến
hắn.
Chắc
gì Duy Thanh sau này sẽ như vậy, “thiên thần” muốn nói với cô rằng, biết đâu
Duy Thanh sẽ đổi tính. Lúc nhỏ nông nỗi như vậy thôi, chứ lớn lên anh chàng chững
chạc hơn thì sao. Hơn nữa, “cái sự ghét” đang dâng trào trong người cô, biết
đâu đó là “ghét yêu”. Bởi vì đôi lúc, yêu hay đi đôi và bắt nguồn từ ghét. Cũng
chính vì vậy, chính vì sự đối lập và đổi thay với nhau, nên “ác” sẽ đi đôi với
“thiện”. Và Duy Thanh từ một người bạo lực, sẽ có thể trở thành một người đàn
ông hiền hậu khi lớn lên, nếu biết cách sửa đổi.
“Sai”,
“ác quỷ” hét lớn lên phản bác. Không cần yêu thì vẫn có ghét nhé. Đâu phải lúc
nào ghét cũng đi đôi với yêu. Ngay cả ác và thiện cũng như vậy. “Ác quỷ” bảo cô
rằng, “thằng mặt heo” đó không trân trọng tình cảm và cũng chả nhận ra cô, điều
đó đơn giản chỉ là hắn không thích cô, hoặc thật sự, hắn không biết cô là ai.
Mà nếu như hắn không nhớ cô là ai, thì sự thật quá hiển nhiên, hắn chính là kẻ
bội bạc, là kẻ phụ tình, mà ngay trong những cuốn tiểu thuyết cô đọc, nó cũng
đôi lúc miêu tả nhân vật như vậy. Và có cho dù là đúng như “thằng khí đàn ông
có cánh” đó nói đi, ngay từ ban đầu nó đã không trân trọng cô, thì cô cần gì phải
“nối lại tình xưa” với lại “thằng mặt heo” đó. Tại sao hắn không thể hiện tình
cảm dành cho cô, mà luôn phải để cô thể hiện. “Thằng mặt heo” đó là con trai
mà, hay là vì nó giống “thằng khí đàn ông có cánh” nên lúc nào cũng tưởng mình
là “nhân vật trung tâm của vũ trụ”, tất cả mọi người phải tôn sùng và dâng hiến
tình cảm của mình cho hắn.
Mỹ
Hạnh cứ ngồi đắn đo suy nghĩ như vậy cho đến hết tiết. Ra chơi xong vào lại lớp,
cô đang trò chuyện với Bích Trâm thì Duy Thanh bước vào. Vô tình quay sang, cô
nhìn thấy “thằng mặt heo” đang nhìn mình, có điều ánh mắt của hắn lạ lắm, như
kiểu ngạc nhiên vậy đó. Chưa kịp nghĩ gì thì hắn đã liên miệng bảo mình Lu, còn
gọi cô là Sún nữa chứ. Thật sự lúc đó là cô rất bất ngờ, cô không thể tin được
là hắn có thể nhớ và nhận ra được cô. Đây đâu phải là lần đầu hắn và cô gặp
nhau đâu. Hai người từng chạm mặt với nhau nhiều lần rồi kia mà. Vậy thì lý do
gì khiến hắn bây giờ “nhận lại người quen”.
Có
thể bây giờ hắn mới thấy cô. Cũng có thể là trước giờ hắn đã nhận ra cô nhưng
vì giờ chuyển sang lớp mới, ai thấy hắn cũng né, ai thấy hắn cũng tránh xa, ngoại
trừ Văn Vũ ra, cả lớp không ai chơi với hắn hết. Do vậy hắn mới giả vờ ngây ngô
để kết bạn lại với cô. Vốn dĩ hắn biết cô là lớp phó học tập, việc cô thân với
hắn, sẽ giúp hắn có được tình cảm của mọi người. Cũng có thể là do cô đọc truyện
nhiều quá nên bị ảo tưởng. Thôi đằng nào cũng muốn chọc hắn nên cô liền giả vờ
không quen biết. Cơ hội trả thù “kẻ thất hứa” năm xưa đây rồi, ngu gì mà cô
không chớp lấy chứ. Thế rồi cô bắt chước Văn Vũ giả vờ không quen.
Rồi
khi cô nạt nộ hắn, cô liếc mắt thấy vẻ mặt hắn trông tội dễ sợ. Ôi chao, vẻ mặt
chả khác gì ngày xưa, khi cái lúc hắn nhận ra cô lấy tên con Lu ở nhà để đặt
cho hắn. Mắt ngước lên, trán nhíu lại, mặt mày nhăn nhó, ôi, cái vẻ mặt mới
cưng làm sao. Ráng nhịn cười, cô muốn tiếp tục trò này, cô muốn dằn vặt hắn cho
hả dạ. Cái tội mất dạy với cô nè.
Vui
mừng chưa được bao lâu thì cô lại tự chuốc bực vào thân. Những ngày sau, hắn
không thèm đi theo năn nỉ hay kể lể mình là Lu, cũng không liên miệng gọi cô là
Sún nữa. Thay vào đó, hắn lại chọc cô tức điên lên. Điển hình là vụ sáng nay hắn
bảo cô ăn trộm. Cô định đi bảo với hắn là mình giỡn, nhưng giờ bị hắn chọc điên
lên, cô liền khoan lại. Mắc công cô nói ra, hắn lại chọc cô này nọ, có khi còn chế
giễu vì sao cô không tiếp tục nữa chứ.
Trở
lại với thực tại, bực quá ngủ không được, Mỹ Hạnh bật dậy bước ra khỏi phòng
cho thoáng bớt khí và hả bớt giận.
“Ngủ
không được hả con?” Bà ngoại ngầm đoán khi thấy cháu mình dậy sớm.
“Dạ
không.” Mỹ Hạnh đi tới ngồi xuống ôm bà ngoại mình. “Sao bà không nằm ngủ cho
khỏe?”
Bà
ngoại vừa nhai trầu, vừa nói. “Bà còn một giấc ngủ ngàn thu nữa kia mà, lo gì.”
Cô
không thích “xa” bà mình nên liền nói. “Bà lại vậy nữa rồi.”
Bà
ngoại bật cười rồi hỏi. “Con nói chuyện với bạn đó chưa?”
“Dạ
chưa.” Cô đáp.
Bà
ngoại an ủi cháu mình. “Bà biết là con có cái cảm giác gì đó lo sợ. Chỉ trách ấn
tượng của ba con tạo ra, nó quá lớn và khiến con bị ám ảnh, nhưng bà nghĩ con cứ
thử xem.” Bà khẽ cười.
Cô
nói trong buồn bã. “Lỗi cũng tại con, chứ nếu không thì ba sẽ không cư xử như vậy.”
“Ngốc
à.” Bà vút ve cháu mình. “Con và em con là hai cục vàng của bà ngoại. Việc ba
con đổ lỗi cho mẹ con không sinh được con trai, và chuốc sự bực tức lên người
các con, đó chẳng qua chỉ là cái cớ để ba con đi lấy vợ nhỏ thôi. Con và em chả
có lỗi gì cả. Con cái là thứ trời cho, không phải muốn mà được và cũng không phải
là thứ để các bậc cha mẹ đổ thừa trách nhiệm lên. Lỗi ở đây, cái lỗi duy nhất,
đó chính là thuộc về người lớn, những người cha mẹ, những đấng sinh thành không
biết ơn, không biết trân quý cho sự hiện diện và ra đời của các con mình.”
Tâm
sự với bà ngoại xong thì ngày hôm sau, Mỹ Hạnh chưa quyết định có nên ngưng đùa
với thằng mặt heo hay không, thì hắn đã “đùa” với cô trước. Vừa đi vào lớp, hắn
đã chọc cô tức điên lên. Thấy cô đang dựa lưng vào bàn, hắn liền cố tình kéo
bàn mình ra, thế là cô giật mình và xém bật ngửa ra sau.
“Gì
vậy?” Mỹ Hạnh quay lại trợn mắt.
Duy
Thanh nhếch môi. “Bàn Lu.”
“Cái
đồ...” Mỹ Hạnh liếc mắt.
Anh
không đợi Sún nói hết câu, anh đã liền nói khía. “Đồ ăn trộm à?” Anh đưa bộ mặt
vênh váo của mình ra.
Cô
thấy bản mặt đó thì tự nhiên bấy suy nghĩ tốt về hắn liền tiêu tan. “Đồ nhỏ mọn.”
Cô liền đứng dậy nhích bàn mình xuống.
Thấy
Mỹ Hạnh nhích bàn xuống, Duy Thanh tiếp tục kéo bàn mình ra sau. Mỹ Hạnh cũng
không vừa, cô cũng cố tình kéo xuống theo. Thế là hai người cứ kéo và Duy Thanh
cuối cùng phải là người chịu thua. Anh ngồi bàn cuối và hiển nhiên vì đụng phải
bờ tường, nên giờ anh bị mắc kẹt giữa hai bên và hơn hết, chỗ ngồi của anh bỗng
trở nên chật chội.
“Giỏi
nhích nữa đi.” Cô nghêng mặt lên đầy vẻ háo thắng.
Anh
liền chống chế gỡ hòa. “Sao Sún đanh đá vậy?”
“Nói
gì đó?” Cô nói lớn.
“Ngày
xưa Sún đâu có như bây giờ.” Anh nhíu mày.
Cô
nói nhanh. “Ngày xưa khác, giờ khác.”
Duy
Thanh liền giơ ngón trỏ lên. “Sún nhận mình là Sún rồi nha. Giờ Sún chối nữa
đi.” Rốt cuộc thì anh cũng bẫy được cô.
Mỹ
Hạnh chợt nhận ra mình vừa lỡ mồm. “Sún đó, thì sao?” Cô phải gỡ gạc lại cho đỡ
bị hố.
Anh
ngồi xuống nhìn cô khẽ cười. “Có sao đâu. Được học với Sún nên Lu vui thôi.”
Ai đó như chết lặng.