“Quân
địch đến.” Một binh sĩ chạy vào hét to.
Duy
Thanh giật mình bật dậy và ngay lập tức chạy ra khỏi lều. Anh đang mang trên
mình bộ quân phục huyền thoại, bộ quân phục màu xanh lá. Ngước mắt nhìn lên
trên cao, Duy Thanh thấy máy bay của địch đang gầm rú trên bầu trời. Biết mình
cần phải hành động ngay lập tức, Duy Thanh liều mạng và bất chấp nguy hiểm để
chạy tới khẩu “12 ly 7” trước mặt, một khẩu súng máy còn được biết đến với tên
gọi “DShK”.
Bom
đạn nổ tung khắp nơi và Duy Thanh vẫn xông xáo tiến về phía trước. Một tiếng nổ
vang lên bên trái, Duy Thanh bị kình lực hất văng qua bên phải. Lọ mọ đứng dậy,
anh vẫn không hề hoảng sợ và nao núng. Bước tới cầm khẩu súng, Duy Thanh lên đạn
và nhìn chiếc máy bay đang lao tới mình. Người phi công lái chiếc đó, không ai
khác chính là Mỹ Hạnh.
Duy
Thanh nhắm mắt giương khẩu súng lên bóp cò, từng loạt đạn được bắn lên không
trung. Cảm thấy người mình ướt sũng, Duy Thanh nghĩ mình đã bị trúng đạn và đang
đổ máu, anh nhìn xuống và chợt nhận ra một việc.
Ôi không, Duy Thanh nghĩ thầm.
Mở
mắt ra, Duy Thanh cảm thấy mình đang gặp một vấn đề cực kỳ tệ hại của tuổi dậy
thì. Sao anh có thể điên khùng khi có một giấc mơ như vậy được nhỉ. Và không ai
khác, lại là Sún nữa chứ. Càng ngày “cái bệnh” tương tư của anh càng lớn và anh
cũng không biết làm gì, hay làm cách nào để thoát khỏi nó. Nghĩ mình cần phải dậy
và “dọn dẹp” bãi chiến trường, Duy Thanh lại một ngày nữa không ngủ đủ giấc.
Vào
chào má đi học, má nhìn anh một hồi thì bỗng khẽ cười. Nhìn nét mặt của má, anh
bỗng thấy sợ, anh đoán có khi má Ba đã biết những việc “tày đình” của anh rồi.
Ngồi
trên ghế ăn xôi cùng lũ bạn, Duy Thanh vẫn cảm thấy “dị” với những chuyện vừa xảy
ra. Sao trong đầu anh lúc nào cũng toàn là hình bóng của “Sún mất dạy” vậy nhỉ.
Người ta thường bảo, ngày nhập tâm cái gì, tối sẽ mơ thấy cái đó. Rõ ràng là
ban ngày anh cứ nghĩ về Sún thì hằng đêm mơ thấy là đúng rồi. Mà tất cả là tại
Sún hết, tại Sún kiếm cớ gây sự với anh chứ bộ, chứ anh có làm gì Sún đâu.
Nghĩ
đến chuyện gây sự thì Duy Thanh mới nhớ. Hôm sinh hoạt lớp tuần trước, tự nhiên
cô chủ nhiệm đứng lên thông báo chuyện “đôi bạn cùng tiến”. Nếu như anh nhớ
không nhầm thì cái này dành cho thời “cấp một” mới đúng. Bây giờ anh đường đường
là chàng trai mười sáu tuổi, chuẩn bị lên mười bảy và đang học lớp mười một. Vậy
mà nghĩ gì lại bảo triển khai vấn đề “đôi bạn dở hơi” này.
Đang
“sân si” trong đầu, thì Duy Thanh nghe cô giáo bảo vấn đề này là do các bạn ban
cán sự lớp đề xuất. Bản thân cô thấy đây cũng là một ý kiến hay nên liền vui vẻ
chấp thuận. Việc “đôi bạn cùng tiến” này, nó có thể giúp cải thiện vấn đề “học
lực” hiện tại của lớp lên rất nhiều. Trước kia khi chưa nhập lớp lại, thì lớp
10/2 luôn đứng đầu cả khối. Giờ nhập rồi thì lại đứng thứ ba trong toàn thể sáu
lớp mười một.
Duy
Thanh không cần biết là “cải thiện” hay “cãi lộn” gì hết. Anh chắc chắn một điều
rằng, việc ban cán sự lớp đề xuất này, chính là bạn lớp trưởng và là “Sún mất dạy”
bàn trên chứ ai. Chính Sún chứ không ai khác. Muốn được ở bên bạn lớp trưởng
thì nói cho rồi. Bày đặt đề xuất ra ba cái vụ này để che mắt mọi người.
Rồi
y như những gì anh suy nghĩ, khi cả lớp bắt đầu “bắt cặp”, phần đông những người
ngồi chung bàn bắt cặp với nhau. Số khác bắt cặp với người mình thích, người
mình chơi chung hoặc là thân thiết. Bích Trâm thì khỏi phải nói rồi, anh thừa
biết cô nàng chọn Văn Vũ và với lý do học kém, cô nàng năn nỉ anh chàng kèm dạy
mình học.
Tất
cả đều hợp lý, chỉ có một điều bất hợp lý vô cùng, cho dù có tưởng tượng thì anh
cũng không bao giờ nghĩ tới, đó là “Sún mất dạy” lại bắt cặp với anh. Bỏ qua
nhiều lời gọi mời từ các “trai đẹp”, từ những người bạn chơi chung, hay đặc biệt
là bạn lớp trưởng, “bạn mất dạy” lại chọn anh.
Cái đéo gì vậy, đó là những từ Duy Thanh thốt
lên trong đầu.
Lúc
đầu anh định chọn Văn Vũ cho dễ, nhưng vì nhớ đến bà Trâm nên anh nghĩ thôi,
anh chọn thằng Bá Thắng ngồi cạnh Văn Vũ cũng được. Khổ nỗi thằng khí Thắng này
lại chọn bà Ánh, người mà hắn thầm thích. Thế là đang lúc phân vân “tìm mặt gởi
vàng”, anh đã bị Sún mất dạy đó nắm đầu.
Tại
sao lại chọn anh, đó là những gì anh suy nghĩ. Mặc dù vui thật nhưng anh không
hiểu. Từ khi vào học đến giờ, cả hai đều như nước với lửa, như chó với mèo, như
Dương Quá với Quách Phù. À không, Quách Phù lúc đầu có thích Dương Quá và sau
này cũng làm hòa nên không thể. Phải như Tom and Jerry, hoặc như thủy thủ
Popeye với thằng Bluto.
Vậy
tại sao Sún lại chọn anh. Không thể nào là cô phân công nhiệm vụ cho Sún kèm cặp
anh được. Anh là cái loại “ngu lâu dốt bền”, thứ “ngu lâu khó đào tạo”, là cái
kiểu còn hơn cả “ngu bền vững”, là sự ngu tăng dần và tỉ lệ thuận với thời
gian. Chưa kể là cô chủ nhiệm đã tuyên bố cho mọi người tự chọn “đối tượng”,
nên khó lòng nào cô bắt Sún chọn anh được. Ở lớp còn nhiều đứa học kém khác, mắc
gì cô chủ nhiệm phải “hoa nhài cắm bãi phân trâu”.
Sau
khi phân tích rõ lâu, với cái óc phán đoán thiên tài như thám tử Sherlock, Duy
Thanh nhận ra rằng, Sún chọn anh là bởi để trả thù. Vì cô chủ nhiệm bảo, những
bạn học giỏi có quyền ra bài tập, có quyền “méc cô” để phạt các bạn, nếu các bạn
không nghe lời, hoặc có hành vi chống đối. Đó, thiếu gì lý do để Sún bịa ra để
cô phạt anh kia chứ. Anh biết rõ là Sún vẫn đang thù anh vì vụ bạn lớp trưởng,
hoặc chuyện ăn vặt hôm bữa kia mà. Vì anh mà bà Trâm phải bị vạ lây.
Rồi
đúng như anh nghĩ, ngay cái ngày hôm qua đi học, anh cuối cùng cũng bị Sún bắt
nạt. Biết tính anh hay ngủ trong giờ học, sáng hôm qua Sún liền giở trò không
cho anh ngủ, nếu anh ngủ, Sún sẽ đi méc cô. Tất nhiên là anh phản kháng lại rồi,
nhưng Sún mất dạy, ai dè lớn rồi còn chơi cái trò đi lôi cái lý do “đôi bạn
cùng tiến” ra để chống chế, đổ thừa, bao biện lấy cho mình. Ngày xưa Sún đâu có
như vậy.
Chính
vì anh không ngủ được, chính vì anh hậm hực, chính vì anh nhập tâm quá nên sáng
nay như vậy đó. Không, không thể được. Kháng chiến trường kỳ, trường kỳ kháng
chiến, Duy Thanh nghĩ đến đây thì chợt nhận ra một chuyện.
Đầu
tiên, anh phải chiêm nghiệm lấy lý do của sự việc. Vì sao anh cứ tức trong người,
đơn giản là vì Sún. Sún đã làm gì anh, Sún mắng anh, Sún không thèm chơi với
anh. Vậy nguyên do gì khiến Sún quay lại mắng anh, đó chính là vì anh ngủ. Vì
sao Sún không thèm chơi với anh, đó là vì sợ bạn trai ghen. Vì anh ngủ nên Sún
mắng anh, vậy thì anh sẽ không ngủ. Và khi anh không ngủ nữa, thì Sún sẽ không
có cớ để gây sự với anh. Mà Sún không gây sự nữa thì anh sẽ không tức, mà không
tức thì anh sẽ được an nhiên trong cuộc sống của mình.
Duy
Thanh cuối cùng đã rút ra được chân lý và anh chợt nhận ra, anh có thể đã tìm được
cách “loại bỏ” Sún ra khỏi đầu mình. Hí hửng bước vào lớp và Duy Thanh lần đầu
tiên trong cuộc đời của mình, anh cảm thấy phấn khởi khi ngồi học.
Mỹ
Hạnh lúc này đang ngồi phía trên và bắt đầu “canh me” thằng mặt heo phía dưới.
Cô nhất định sẽ không cho hắn ngủ, đơn giản là vì cô ghét hắn. Cô ghét, ghét,
ghét hắn cả tỷ lần, nên cô thù vặt và phá hắn vậy đó. Sau bữa bị phạt đứng
ngoài lớp với bà Trâm, hắn bỗng nhiên thay đổi thái độ và trò chuyện với bà
Trâm nhiều hơn. Hắn không thèm để ý hay cãi nhau với cô nữa, do vậy nên cô mới kiếm
cớ để gây sự với hắn. Chỉ có cách cãi nhau với hắn, thì hắn mới nhìn và lên tiếng
với cô.
Em không cần biết đúng sai.
Em chỉ muốn anh nhìn em một tý. Nhưng anh lại không biết ý. Anh lại cố cãi để
được hơn em,
Mỹ Hạnh nghĩ thầm.
Đã
vào học được hơn mười phút, Mỹ Hạnh nghĩ hắn chắc đã ngủ như mọi khi. Cô quay
xuống và bất ngờ nhận ra, hắn đang nhìn mình cười đểu. Cô “dị” quá nên vội quay
lên. Sao hắn lại chưa ngủ kia chứ, sao hắn còn thức. Để xem, cô muốn xem thử hắn
thức được bao lâu nữa. Cô từng thức đêm đọc truyện nên biết rõ, dễ gì thay đổi
giờ giấc đi ngủ khi đã trở thành thói quen. Có những đêm cô không đọc truyện
nhưng vì mọi ngày tới hai, ba giờ sáng mới đi ngủ, do vậy cô cứ nằm như vậy đến
hai, ba giờ sáng luôn. Giờ sáng nào hắn cũng ngủ, nên dễ gì chút nữa hắn lại
không ngáy “khò khò”.
Cảm
thấy gần hết tiết một, Mỹ Hạnh quan sát cô dạy Hóa đang không để ý, nên liền
quay xuống “dòm” Duy Thanh. Mèn ơi, hắn vẫn chưa ngủ. Hắn đang nằm dài trên bàn
và trợn mắt nhìn cô. Sao hắn dai thế nhỉ, sao hắn không ngủ quách đi để cô có cớ
bắt chuyện với hắn chứ. Mà cô cũng không cần hắn cãi nhau với mình, lúc cô quay
xuống, hắn chỉ cần mở miệng nói gì đó cũng được mà.
Duy
Thanh cảm thấy mình không thể kháng cự nỗi đôi mắt đang muốn cụp xuống này. Anh
thật sự rất muốn ngủ nhưng “Sún mất dạy” này cứ “canh me” như vậy thì làm sao
anh ngủ được. Lâu lâu lại quay xuống nhìn anh như kiểu, “mày ngon thì ngủ cho
bà xem”. Gắng gượng lắm thì anh mới thức đến được bây giờ, một vài phút nữa thì
anh biết làm sao.
Tích
tắc, tích tắc, thời gian cứ trôi. Tiết một hết rồi, thì đến tiết hai. Mắt nhắm,
mắt mở, rồi mắt lại nhắm. Người trên quay xuống, xong rồi quay lên. Kẻ muốn ngủ,
người không muốn thức. Hai bên kình nhau cho đến hết giờ.
Tiết
hai là môn toán nên Mỹ Hạnh đành phải tạm thời quên “thằng mặt heo” bên dưới để
tập trung vào học. Vừa nghe thầy giảng, vừa tiếp thu, vừa chép bài, rồi lại vừa
suy nghĩ. Phút chốc thì cũng sắp hết tiết, Mỹ Hạnh lúc này đoán chắc hắn đã ngủ.
Bởi vì đã nhiều phút trôi qua cô không hề quay lại. Điều đó sẽ tạo cho hắn sự
lơ là mất cảnh giác và thiếu phòng bị. Tranh thủ thầy giáo đang ghi công thức
lên bảng, Mỹ Hạnh quay xuống và ngay lập tức cô bặm môi cười.
Hắn
ngủ, chính xác là hắn đã ngủ. Nhưng vì hình như hắn sợ hay sao á. Vẫn nằm dài
trên bàn, “nước dãi” nhỏ xuống vở, tay thì cầm hờ cây bút. Cô chưa bao giờ thấy
một cái tư thế ngủ mà nó xấu tệ, xấu hoắc, xấu lạ lùng đến như vậy. Nhanh chóng
quay lên tiếp tục chép bài, cô nghĩ để cho hắn ngủ thêm một lúc nữa cũng được,
đằng nào cũng sắp ra chơi rồi.
Trống
đánh, tất cả đứng dậy chào thầy và Mỹ Hạnh nhanh chóng nhích qua che hắn lại. Đợi
thầy đi ra khỏi lớp, cô liền quay lại để kêu hắn, ai ngờ hắn đang trố mắt nhìn
cô.
“Ngủ
gật trong lớp nha.” Mỹ Hạnh chỉ tay, liếc mắt như đang hù dọa.
Duy
Thanh chối ngay lập tức. “Làm gì có.”
Mỹ
Hạnh nhếch môi. “Tôi thấy rồi. Đừng chối nữa.” Cô cười khẩy. “Vở còn dính nước
miếng kìa.”
Duy
Thanh cảm thấy ngượng chín mặt, nhưng giờ không biết nói gì nên anh cứ ngập ngừng.
“Ờ…thì…”
“Ờ
cái gì mà ờ.” Mỹ Hạnh trợn mắt lên. “Ghi bài chưa?”
Duy
Thanh nói. “Chút nữa mượn vở Vũ chép.” Anh quay sang Văn Vũ nhưng anh chàng đó
đã đi mất tiêu.
Nghĩ
là một chuyện nhưng “hành” được hay không lại là một chuyện khác. Mặc dù đã cố
gắng lắm nhưng Duy Thanh vẫn không chiến thắng được cơn buồn ngủ. Anh không biết
Sún mất dạy này sẽ lại bày trò gì đây. Có khi Sún đi méc cô cũng có.
Một
lúc sau vào lại lớp, Mỹ Hạnh nghĩ mắc gì không bảo Duy Thanh mượn vở của mình. Thay
vì cãi nhau thì việc này có thể khiến “cảm tình” giữa hai người sẽ thay đổi
theo một chiều hướng tốt đẹp hơn. Mặc dù Văn Vũ học giỏi, thông minh hơn cô thật,
nhưng bài vở, công thức thì cũng giống nhau thôi. Con người hơn nhau ở cái đầu,
chứ đâu phải nhờ đống sách vở. Vậy thì mắc gì cô không đưa vở mình cho hắn
chép. Hai người từng là đôi bạn thân thiết và hắn từng chép bài của cô kia mà.
Cô ngồi nhớ lại chuyện ngày xưa, khi đó hắn cũng mượn vở cô để ghi bài. Hắn khen
vở cô sạch, chữ cô đẹp nữa.
Mỹ
Hạnh thấy Duy Thanh đi về chỗ thì liền nói. “Chép bài chưa?”
Duy
Thanh khẽ đáp. “Giờ chép đây.” Anh quay sang bàn bên. “Vũ ơi, cho Thanh mượn vở
Toán đi.”
Mỹ
Hạnh chem vào ngay lập tức. “Đừng cho mượn Vũ.” Thấy hai người họ và ngay cả
Bích Trâm ngồi bên cũng quay lại nhìn mình, Mỹ Hạnh liền chống chế. “Đi học lo
ngủ, không lo chép bài, Vũ đừng cho.”
Văn
Vũ nhìn Mỹ Hạnh một lúc thì hiểu. “Ờ không cho.”
“Gì
vậy Vũ?” Duy Thanh không tin được người anh em của mình.
Văn
Vũ nhìn Mỹ Hạnh khẽ cười. “Bạn đi mà mượn vở của người khác đi. Sắm đôi bạn
cùng tiến ra để làm gì.”
Mỹ
Hạnh thấy Văn Vũ đọc được suy nghĩ của mình nên liền đỏ mặt quay lên.
Duy
Thanh liền chồm lên bàn trên. “Bà Trâm.”
Mỹ
Hạnh không biết phải làm gì. Cô nghĩ mình có nên đá chân bà Trâm để ra hiệu hay
không. Nhưng như vậy thì có khi bà Trâm sẽ biết cô có “tình ý” với tên này. Giờ
cô phải làm sao đây, thà hắn mượn vở của Văn Vũ còn hơn là mượn vở của Bích
Trâm.
Bích
Trâm nghe Văn Vũ nói đến “đôi bạn cùng tiến” nên liền quay lại. “Lúc nãy tôi
nhìn bảng không rõ nên chép thiếu. Ông mượn vở của bà Hạnh đi.” Bích Trâm quay
sang Văn Vũ. “Vũ ơi, cho Trâm mượn vở Toán được không?”
Văn
Vũ nhìn Duy Thanh khẽ cười. “Nè Trâm.”
Thế
quái nào bà Trâm nói chuyện với anh thì vậy, mà nói chuyện với thằng Vũ lại ngọt
như đường. Duy Thanh cảm thấy ngôn ngữ hình như tùy vào cảm xúc của một người,
mà thể hiện một cách khác nhau. Rồi anh chợt liên tưởng theo tính chất “bắc cầu”,
Sún cũng cay cú với anh nhưng với bạn lớp trưởng lại khác. Trâm thích Vũ, vậy
thì rõ rồi. Mà anh quên mất, anh đã bảo là không nghĩ về Sún nữa kia mà.
Mỹ
Hạnh đang cố giả vờ lạnh lùng. Cô ngồi chờ hắn mở miệng mượn vở của mình nhưng
sao hắn vẫn chưa lên tiếng.
Về
phía Duy Thanh, anh bỗng nhận ra một điều nên liền cầm bút gõ nhẹ lên lưng Sún.
Anh nghĩ sẵn dịp này đi mượn vở của cô nàng là tốt nhất. Đây cũng là một cách
khác để “loại bỏ” Sún ra khỏi đầu anh. Thay vì việc không ngủ, nếu anh tạo được
cảm tình với Sún, anh sẽ không bị Sún kiếm cớ bắt nạt nữa. Mà nếu Sún không bắt
nạt anh, thì anh đâu có tức điên lên trong người và bị ám ảnh bởi Sún. Và nếu
không ám ảnh thì mọi việc sẽ. Nghĩ đến đây thì Duy Thanh vội nở một nụ cười
nham hiểm.
Mỹ
Hạnh mừng thầm trong người nhưng vẫn giả vờ tỏ vẻ bực tức quay lại. “Gì?”
“Cho
Lu mượn vở Toán cái.” Duy Thanh nói.
Mỹ
Hạnh giả vờ “lên mặt dạy đời”. “Suốt ngày cứ lên lớp ngủ, ngủ. Không lo chép
bài, cứ đi mượn vở hoài.”
“Mình
là đôi bạn cùng tiến mà.” Duy Thanh khẽ cười.
Mỹ
Hạnh cảm thấy xao xuyến trong người. “Nè.”
Cô
bắt đầu ngồi tủm tỉm cười. Thật ra cô không muốn đùa dai đâu, cô chỉ muốn đùa với
Duy Thanh một chút thôi. Nhưng việc hắn cứ thân thiết với Bích Trâm, điều đó
khiến cô thấy rất khó chịu. Cô biết là mình đang ghen, nhưng cô ghen với tư
cách gì đây. Cô thích hắn, đúng là như vậy, nhưng hắn có thích cô không. Cô
đoán chắc hắn ghét cô lắm. Cô giống như đang thích thầm hắn, đơn phương yêu hắn.
Mà rõ ràng đơn phương chính là cô đang chuốc đau thương vào mình rồi. Chẳng lẽ giờ
cô phải bảo hắn là mình thích bạn và bạn không được thích ai khác ngoài mình. Hắn
đấm cho vỡ mồm thì có.
“Thiên
thần” bỗng hiện ra nói với cô rằng, “lỡ hắn cũng thích cô thì sao”. Đúng, cũng
có thể, vì cô thấy hắn vẫn còn nhớ cô mà. Hắn mừng như thế nào khi gặp lại và
nhận ra cô, điều đó cô cũng thấy mà. Nhưng nếu hắn thích cô thì tại sao lại gây
sự, tại sao lại cãi nhau hay ăn hiếp cô. Có khi hắn chỉ thích làm bạn với cô
thôi, bạn bình thường. Mà cô thì không thích làm bạn với hắn. Cô thích hắn cơ.
Sau
khi chép bài xong, Duy Thanh xé một mảnh giấy nhỏ rồi cắm cúi ghi gì đó. Viết
xong, anh gấp lại bỏ vào vở Toán của Sún, rồi gõ nhẹ đầu bút lên lưng của cô.
“Hey.” Anh cúi xuống nói khẽ vì sợ thầy thấy.
Mỹ
Hạnh quay nhẹ đầu lại. “Gì?” Cô nói nhỏ hết mức.
Duy
Thanh khẽ cười. “Lu chép xong rồi. Cảm ơn Sún nha.” Anh đưa vở lên.
Mỹ
Hạnh tủm tỉm cười và ráng giả vờ nhăn nhó khi lấy vở lại.
“Chút
nữa cho Lu mượn vở tiết Sử này luôn nha. Lu chép không kịp.” Duy Thanh khẽ cười.