Chuyển đến nội dung chính

Chương 15


“Quân địch đến.” Một binh sĩ chạy vào hét to.
Duy Thanh giật mình bật dậy và ngay lập tức chạy ra khỏi lều. Anh đang mang trên mình bộ quân phục huyền thoại, bộ quân phục màu xanh lá. Ngước mắt nhìn lên trên cao, Duy Thanh thấy máy bay của địch đang gầm rú trên bầu trời. Biết mình cần phải hành động ngay lập tức, Duy Thanh liều mạng và bất chấp nguy hiểm để chạy tới khẩu “12 ly 7” trước mặt, một khẩu súng máy còn được biết đến với tên gọi “DShK”.
Bom đạn nổ tung khắp nơi và Duy Thanh vẫn xông xáo tiến về phía trước. Một tiếng nổ vang lên bên trái, Duy Thanh bị kình lực hất văng qua bên phải. Lọ mọ đứng dậy, anh vẫn không hề hoảng sợ và nao núng. Bước tới cầm khẩu súng, Duy Thanh lên đạn và nhìn chiếc máy bay đang lao tới mình. Người phi công lái chiếc đó, không ai khác chính là Mỹ Hạnh.
Duy Thanh nhắm mắt giương khẩu súng lên bóp cò, từng loạt đạn được bắn lên không trung. Cảm thấy người mình ướt sũng, Duy Thanh nghĩ mình đã bị trúng đạn và đang đổ máu, anh nhìn xuống và chợt nhận ra một việc.
Ôi không, Duy Thanh nghĩ thầm.
Mở mắt ra, Duy Thanh cảm thấy mình đang gặp một vấn đề cực kỳ tệ hại của tuổi dậy thì. Sao anh có thể điên khùng khi có một giấc mơ như vậy được nhỉ. Và không ai khác, lại là Sún nữa chứ. Càng ngày “cái bệnh” tương tư của anh càng lớn và anh cũng không biết làm gì, hay làm cách nào để thoát khỏi nó. Nghĩ mình cần phải dậy và “dọn dẹp” bãi chiến trường, Duy Thanh lại một ngày nữa không ngủ đủ giấc.
Vào chào má đi học, má nhìn anh một hồi thì bỗng khẽ cười. Nhìn nét mặt của má, anh bỗng thấy sợ, anh đoán có khi má Ba đã biết những việc “tày đình” của anh rồi.
Ngồi trên ghế ăn xôi cùng lũ bạn, Duy Thanh vẫn cảm thấy “dị” với những chuyện vừa xảy ra. Sao trong đầu anh lúc nào cũng toàn là hình bóng của “Sún mất dạy” vậy nhỉ. Người ta thường bảo, ngày nhập tâm cái gì, tối sẽ mơ thấy cái đó. Rõ ràng là ban ngày anh cứ nghĩ về Sún thì hằng đêm mơ thấy là đúng rồi. Mà tất cả là tại Sún hết, tại Sún kiếm cớ gây sự với anh chứ bộ, chứ anh có làm gì Sún đâu.
Nghĩ đến chuyện gây sự thì Duy Thanh mới nhớ. Hôm sinh hoạt lớp tuần trước, tự nhiên cô chủ nhiệm đứng lên thông báo chuyện “đôi bạn cùng tiến”. Nếu như anh nhớ không nhầm thì cái này dành cho thời “cấp một” mới đúng. Bây giờ anh đường đường là chàng trai mười sáu tuổi, chuẩn bị lên mười bảy và đang học lớp mười một. Vậy mà nghĩ gì lại bảo triển khai vấn đề “đôi bạn dở hơi” này.
Đang “sân si” trong đầu, thì Duy Thanh nghe cô giáo bảo vấn đề này là do các bạn ban cán sự lớp đề xuất. Bản thân cô thấy đây cũng là một ý kiến hay nên liền vui vẻ chấp thuận. Việc “đôi bạn cùng tiến” này, nó có thể giúp cải thiện vấn đề “học lực” hiện tại của lớp lên rất nhiều. Trước kia khi chưa nhập lớp lại, thì lớp 10/2 luôn đứng đầu cả khối. Giờ nhập rồi thì lại đứng thứ ba trong toàn thể sáu lớp mười một.
Duy Thanh không cần biết là “cải thiện” hay “cãi lộn” gì hết. Anh chắc chắn một điều rằng, việc ban cán sự lớp đề xuất này, chính là bạn lớp trưởng và là “Sún mất dạy” bàn trên chứ ai. Chính Sún chứ không ai khác. Muốn được ở bên bạn lớp trưởng thì nói cho rồi. Bày đặt đề xuất ra ba cái vụ này để che mắt mọi người.
Rồi y như những gì anh suy nghĩ, khi cả lớp bắt đầu “bắt cặp”, phần đông những người ngồi chung bàn bắt cặp với nhau. Số khác bắt cặp với người mình thích, người mình chơi chung hoặc là thân thiết. Bích Trâm thì khỏi phải nói rồi, anh thừa biết cô nàng chọn Văn Vũ và với lý do học kém, cô nàng năn nỉ anh chàng kèm dạy mình học.
Tất cả đều hợp lý, chỉ có một điều bất hợp lý vô cùng, cho dù có tưởng tượng thì anh cũng không bao giờ nghĩ tới, đó là “Sún mất dạy” lại bắt cặp với anh. Bỏ qua nhiều lời gọi mời từ các “trai đẹp”, từ những người bạn chơi chung, hay đặc biệt là bạn lớp trưởng, “bạn mất dạy” lại chọn anh.
Cái đéo gì vậy, đó là những từ Duy Thanh thốt lên trong đầu.
Lúc đầu anh định chọn Văn Vũ cho dễ, nhưng vì nhớ đến bà Trâm nên anh nghĩ thôi, anh chọn thằng Bá Thắng ngồi cạnh Văn Vũ cũng được. Khổ nỗi thằng khí Thắng này lại chọn bà Ánh, người mà hắn thầm thích. Thế là đang lúc phân vân “tìm mặt gởi vàng”, anh đã bị Sún mất dạy đó nắm đầu.
Tại sao lại chọn anh, đó là những gì anh suy nghĩ. Mặc dù vui thật nhưng anh không hiểu. Từ khi vào học đến giờ, cả hai đều như nước với lửa, như chó với mèo, như Dương Quá với Quách Phù. À không, Quách Phù lúc đầu có thích Dương Quá và sau này cũng làm hòa nên không thể. Phải như Tom and Jerry, hoặc như thủy thủ Popeye với thằng Bluto.
Vậy tại sao Sún lại chọn anh. Không thể nào là cô phân công nhiệm vụ cho Sún kèm cặp anh được. Anh là cái loại “ngu lâu dốt bền”, thứ “ngu lâu khó đào tạo”, là cái kiểu còn hơn cả “ngu bền vững”, là sự ngu tăng dần và tỉ lệ thuận với thời gian. Chưa kể là cô chủ nhiệm đã tuyên bố cho mọi người tự chọn “đối tượng”, nên khó lòng nào cô bắt Sún chọn anh được. Ở lớp còn nhiều đứa học kém khác, mắc gì cô chủ nhiệm phải “hoa nhài cắm bãi phân trâu”.
Sau khi phân tích rõ lâu, với cái óc phán đoán thiên tài như thám tử Sherlock, Duy Thanh nhận ra rằng, Sún chọn anh là bởi để trả thù. Vì cô chủ nhiệm bảo, những bạn học giỏi có quyền ra bài tập, có quyền “méc cô” để phạt các bạn, nếu các bạn không nghe lời, hoặc có hành vi chống đối. Đó, thiếu gì lý do để Sún bịa ra để cô phạt anh kia chứ. Anh biết rõ là Sún vẫn đang thù anh vì vụ bạn lớp trưởng, hoặc chuyện ăn vặt hôm bữa kia mà. Vì anh mà bà Trâm phải bị vạ lây.
Rồi đúng như anh nghĩ, ngay cái ngày hôm qua đi học, anh cuối cùng cũng bị Sún bắt nạt. Biết tính anh hay ngủ trong giờ học, sáng hôm qua Sún liền giở trò không cho anh ngủ, nếu anh ngủ, Sún sẽ đi méc cô. Tất nhiên là anh phản kháng lại rồi, nhưng Sún mất dạy, ai dè lớn rồi còn chơi cái trò đi lôi cái lý do “đôi bạn cùng tiến” ra để chống chế, đổ thừa, bao biện lấy cho mình. Ngày xưa Sún đâu có như vậy.
Chính vì anh không ngủ được, chính vì anh hậm hực, chính vì anh nhập tâm quá nên sáng nay như vậy đó. Không, không thể được. Kháng chiến trường kỳ, trường kỳ kháng chiến, Duy Thanh nghĩ đến đây thì chợt nhận ra một chuyện.
Đầu tiên, anh phải chiêm nghiệm lấy lý do của sự việc. Vì sao anh cứ tức trong người, đơn giản là vì Sún. Sún đã làm gì anh, Sún mắng anh, Sún không thèm chơi với anh. Vậy nguyên do gì khiến Sún quay lại mắng anh, đó chính là vì anh ngủ. Vì sao Sún không thèm chơi với anh, đó là vì sợ bạn trai ghen. Vì anh ngủ nên Sún mắng anh, vậy thì anh sẽ không ngủ. Và khi anh không ngủ nữa, thì Sún sẽ không có cớ để gây sự với anh. Mà Sún không gây sự nữa thì anh sẽ không tức, mà không tức thì anh sẽ được an nhiên trong cuộc sống của mình.
Duy Thanh cuối cùng đã rút ra được chân lý và anh chợt nhận ra, anh có thể đã tìm được cách “loại bỏ” Sún ra khỏi đầu mình. Hí hửng bước vào lớp và Duy Thanh lần đầu tiên trong cuộc đời của mình, anh cảm thấy phấn khởi khi ngồi học.
Mỹ Hạnh lúc này đang ngồi phía trên và bắt đầu “canh me” thằng mặt heo phía dưới. Cô nhất định sẽ không cho hắn ngủ, đơn giản là vì cô ghét hắn. Cô ghét, ghét, ghét hắn cả tỷ lần, nên cô thù vặt và phá hắn vậy đó. Sau bữa bị phạt đứng ngoài lớp với bà Trâm, hắn bỗng nhiên thay đổi thái độ và trò chuyện với bà Trâm nhiều hơn. Hắn không thèm để ý hay cãi nhau với cô nữa, do vậy nên cô mới kiếm cớ để gây sự với hắn. Chỉ có cách cãi nhau với hắn, thì hắn mới nhìn và lên tiếng với cô.
Em không cần biết đúng sai. Em chỉ muốn anh nhìn em một tý. Nhưng anh lại không biết ý. Anh lại cố cãi để được hơn em, Mỹ Hạnh nghĩ thầm.
Đã vào học được hơn mười phút, Mỹ Hạnh nghĩ hắn chắc đã ngủ như mọi khi. Cô quay xuống và bất ngờ nhận ra, hắn đang nhìn mình cười đểu. Cô “dị” quá nên vội quay lên. Sao hắn lại chưa ngủ kia chứ, sao hắn còn thức. Để xem, cô muốn xem thử hắn thức được bao lâu nữa. Cô từng thức đêm đọc truyện nên biết rõ, dễ gì thay đổi giờ giấc đi ngủ khi đã trở thành thói quen. Có những đêm cô không đọc truyện nhưng vì mọi ngày tới hai, ba giờ sáng mới đi ngủ, do vậy cô cứ nằm như vậy đến hai, ba giờ sáng luôn. Giờ sáng nào hắn cũng ngủ, nên dễ gì chút nữa hắn lại không ngáy “khò khò”.
Cảm thấy gần hết tiết một, Mỹ Hạnh quan sát cô dạy Hóa đang không để ý, nên liền quay xuống “dòm” Duy Thanh. Mèn ơi, hắn vẫn chưa ngủ. Hắn đang nằm dài trên bàn và trợn mắt nhìn cô. Sao hắn dai thế nhỉ, sao hắn không ngủ quách đi để cô có cớ bắt chuyện với hắn chứ. Mà cô cũng không cần hắn cãi nhau với mình, lúc cô quay xuống, hắn chỉ cần mở miệng nói gì đó cũng được mà.
Duy Thanh cảm thấy mình không thể kháng cự nỗi đôi mắt đang muốn cụp xuống này. Anh thật sự rất muốn ngủ nhưng “Sún mất dạy” này cứ “canh me” như vậy thì làm sao anh ngủ được. Lâu lâu lại quay xuống nhìn anh như kiểu, “mày ngon thì ngủ cho bà xem”. Gắng gượng lắm thì anh mới thức đến được bây giờ, một vài phút nữa thì anh biết làm sao.
Tích tắc, tích tắc, thời gian cứ trôi. Tiết một hết rồi, thì đến tiết hai. Mắt nhắm, mắt mở, rồi mắt lại nhắm. Người trên quay xuống, xong rồi quay lên. Kẻ muốn ngủ, người không muốn thức. Hai bên kình nhau cho đến hết giờ.
Tiết hai là môn toán nên Mỹ Hạnh đành phải tạm thời quên “thằng mặt heo” bên dưới để tập trung vào học. Vừa nghe thầy giảng, vừa tiếp thu, vừa chép bài, rồi lại vừa suy nghĩ. Phút chốc thì cũng sắp hết tiết, Mỹ Hạnh lúc này đoán chắc hắn đã ngủ. Bởi vì đã nhiều phút trôi qua cô không hề quay lại. Điều đó sẽ tạo cho hắn sự lơ là mất cảnh giác và thiếu phòng bị. Tranh thủ thầy giáo đang ghi công thức lên bảng, Mỹ Hạnh quay xuống và ngay lập tức cô bặm môi cười.
Hắn ngủ, chính xác là hắn đã ngủ. Nhưng vì hình như hắn sợ hay sao á. Vẫn nằm dài trên bàn, “nước dãi” nhỏ xuống vở, tay thì cầm hờ cây bút. Cô chưa bao giờ thấy một cái tư thế ngủ mà nó xấu tệ, xấu hoắc, xấu lạ lùng đến như vậy. Nhanh chóng quay lên tiếp tục chép bài, cô nghĩ để cho hắn ngủ thêm một lúc nữa cũng được, đằng nào cũng sắp ra chơi rồi.
Trống đánh, tất cả đứng dậy chào thầy và Mỹ Hạnh nhanh chóng nhích qua che hắn lại. Đợi thầy đi ra khỏi lớp, cô liền quay lại để kêu hắn, ai ngờ hắn đang trố mắt nhìn cô.
“Ngủ gật trong lớp nha.” Mỹ Hạnh chỉ tay, liếc mắt như đang hù dọa.
Duy Thanh chối ngay lập tức. “Làm gì có.”
Mỹ Hạnh nhếch môi. “Tôi thấy rồi. Đừng chối nữa.” Cô cười khẩy. “Vở còn dính nước miếng kìa.”
Duy Thanh cảm thấy ngượng chín mặt, nhưng giờ không biết nói gì nên anh cứ ngập ngừng. “Ờ…thì…”
“Ờ cái gì mà ờ.” Mỹ Hạnh trợn mắt lên. “Ghi bài chưa?”
Duy Thanh nói. “Chút nữa mượn vở Vũ chép.” Anh quay sang Văn Vũ nhưng anh chàng đó đã đi mất tiêu.
Nghĩ là một chuyện nhưng “hành” được hay không lại là một chuyện khác. Mặc dù đã cố gắng lắm nhưng Duy Thanh vẫn không chiến thắng được cơn buồn ngủ. Anh không biết Sún mất dạy này sẽ lại bày trò gì đây. Có khi Sún đi méc cô cũng có.
Một lúc sau vào lại lớp, Mỹ Hạnh nghĩ mắc gì không bảo Duy Thanh mượn vở của mình. Thay vì cãi nhau thì việc này có thể khiến “cảm tình” giữa hai người sẽ thay đổi theo một chiều hướng tốt đẹp hơn. Mặc dù Văn Vũ học giỏi, thông minh hơn cô thật, nhưng bài vở, công thức thì cũng giống nhau thôi. Con người hơn nhau ở cái đầu, chứ đâu phải nhờ đống sách vở. Vậy thì mắc gì cô không đưa vở mình cho hắn chép. Hai người từng là đôi bạn thân thiết và hắn từng chép bài của cô kia mà. Cô ngồi nhớ lại chuyện ngày xưa, khi đó hắn cũng mượn vở cô để ghi bài. Hắn khen vở cô sạch, chữ cô đẹp nữa.
Mỹ Hạnh thấy Duy Thanh đi về chỗ thì liền nói. “Chép bài chưa?”
Duy Thanh khẽ đáp. “Giờ chép đây.” Anh quay sang bàn bên. “Vũ ơi, cho Thanh mượn vở Toán đi.”
Mỹ Hạnh chem vào ngay lập tức. “Đừng cho mượn Vũ.” Thấy hai người họ và ngay cả Bích Trâm ngồi bên cũng quay lại nhìn mình, Mỹ Hạnh liền chống chế. “Đi học lo ngủ, không lo chép bài, Vũ đừng cho.”
Văn Vũ nhìn Mỹ Hạnh một lúc thì hiểu. “Ờ không cho.”
“Gì vậy Vũ?” Duy Thanh không tin được người anh em của mình.
Văn Vũ nhìn Mỹ Hạnh khẽ cười. “Bạn đi mà mượn vở của người khác đi. Sắm đôi bạn cùng tiến ra để làm gì.”
Mỹ Hạnh thấy Văn Vũ đọc được suy nghĩ của mình nên liền đỏ mặt quay lên.
Duy Thanh liền chồm lên bàn trên. “Bà Trâm.”
Mỹ Hạnh không biết phải làm gì. Cô nghĩ mình có nên đá chân bà Trâm để ra hiệu hay không. Nhưng như vậy thì có khi bà Trâm sẽ biết cô có “tình ý” với tên này. Giờ cô phải làm sao đây, thà hắn mượn vở của Văn Vũ còn hơn là mượn vở của Bích Trâm.
Bích Trâm nghe Văn Vũ nói đến “đôi bạn cùng tiến” nên liền quay lại. “Lúc nãy tôi nhìn bảng không rõ nên chép thiếu. Ông mượn vở của bà Hạnh đi.” Bích Trâm quay sang Văn Vũ. “Vũ ơi, cho Trâm mượn vở Toán được không?”
Văn Vũ nhìn Duy Thanh khẽ cười. “Nè Trâm.”
Thế quái nào bà Trâm nói chuyện với anh thì vậy, mà nói chuyện với thằng Vũ lại ngọt như đường. Duy Thanh cảm thấy ngôn ngữ hình như tùy vào cảm xúc của một người, mà thể hiện một cách khác nhau. Rồi anh chợt liên tưởng theo tính chất “bắc cầu”, Sún cũng cay cú với anh nhưng với bạn lớp trưởng lại khác. Trâm thích Vũ, vậy thì rõ rồi. Mà anh quên mất, anh đã bảo là không nghĩ về Sún nữa kia mà.
Mỹ Hạnh đang cố giả vờ lạnh lùng. Cô ngồi chờ hắn mở miệng mượn vở của mình nhưng sao hắn vẫn chưa lên tiếng.
Về phía Duy Thanh, anh bỗng nhận ra một điều nên liền cầm bút gõ nhẹ lên lưng Sún. Anh nghĩ sẵn dịp này đi mượn vở của cô nàng là tốt nhất. Đây cũng là một cách khác để “loại bỏ” Sún ra khỏi đầu anh. Thay vì việc không ngủ, nếu anh tạo được cảm tình với Sún, anh sẽ không bị Sún kiếm cớ bắt nạt nữa. Mà nếu Sún không bắt nạt anh, thì anh đâu có tức điên lên trong người và bị ám ảnh bởi Sún. Và nếu không ám ảnh thì mọi việc sẽ. Nghĩ đến đây thì Duy Thanh vội nở một nụ cười nham hiểm.
Mỹ Hạnh mừng thầm trong người nhưng vẫn giả vờ tỏ vẻ bực tức quay lại. “Gì?”
“Cho Lu mượn vở Toán cái.” Duy Thanh nói.
Mỹ Hạnh giả vờ “lên mặt dạy đời”. “Suốt ngày cứ lên lớp ngủ, ngủ. Không lo chép bài, cứ đi mượn vở hoài.”
“Mình là đôi bạn cùng tiến mà.” Duy Thanh khẽ cười.
Mỹ Hạnh cảm thấy xao xuyến trong người. “Nè.”
Cô bắt đầu ngồi tủm tỉm cười. Thật ra cô không muốn đùa dai đâu, cô chỉ muốn đùa với Duy Thanh một chút thôi. Nhưng việc hắn cứ thân thiết với Bích Trâm, điều đó khiến cô thấy rất khó chịu. Cô biết là mình đang ghen, nhưng cô ghen với tư cách gì đây. Cô thích hắn, đúng là như vậy, nhưng hắn có thích cô không. Cô đoán chắc hắn ghét cô lắm. Cô giống như đang thích thầm hắn, đơn phương yêu hắn. Mà rõ ràng đơn phương chính là cô đang chuốc đau thương vào mình rồi. Chẳng lẽ giờ cô phải bảo hắn là mình thích bạn và bạn không được thích ai khác ngoài mình. Hắn đấm cho vỡ mồm thì có.
“Thiên thần” bỗng hiện ra nói với cô rằng, “lỡ hắn cũng thích cô thì sao”. Đúng, cũng có thể, vì cô thấy hắn vẫn còn nhớ cô mà. Hắn mừng như thế nào khi gặp lại và nhận ra cô, điều đó cô cũng thấy mà. Nhưng nếu hắn thích cô thì tại sao lại gây sự, tại sao lại cãi nhau hay ăn hiếp cô. Có khi hắn chỉ thích làm bạn với cô thôi, bạn bình thường. Mà cô thì không thích làm bạn với hắn. Cô thích hắn cơ.
Sau khi chép bài xong, Duy Thanh xé một mảnh giấy nhỏ rồi cắm cúi ghi gì đó. Viết xong, anh gấp lại bỏ vào vở Toán của Sún, rồi gõ nhẹ đầu bút lên lưng của cô. “Hey.” Anh cúi xuống nói khẽ vì sợ thầy thấy.
Mỹ Hạnh quay nhẹ đầu lại. “Gì?” Cô nói nhỏ hết mức.
Duy Thanh khẽ cười. “Lu chép xong rồi. Cảm ơn Sún nha.” Anh đưa vở lên.
Mỹ Hạnh tủm tỉm cười và ráng giả vờ nhăn nhó khi lấy vở lại.
“Chút nữa cho Lu mượn vở tiết Sử này luôn nha. Lu chép không kịp.” Duy Thanh khẽ cười.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Giải mã cái kết: Chỉ Là Anh Giấu Đi

Vậy là tác phẩm “Chỉ Là Anh Giấu Đi” đã kết thúc.             Đầu tiên nói về cái kết, thật ra lúc đầu cái kết của truyện là Mỹ Hạnh bị ung thư, Duy Thanh bị sát hại và Quốc Hùng cô đơn như vậy cho mãi về sau. Mình thấy hoàn cảnh Quốc Hùng hơi giống Tuấn Kiệt nên đã bỏ.             Cái kết tiếp theo được hoạch định, Duy Thanh và Quốc Hùng cùng chết, tất nhiên mình đã bỏ. Cả ba người cùng chết, à mình bỏ luôn. Cuối cùng là cái kết như hiện tại. Thật ra có rất nhiều hướng để kết thúc câu chuyện, thậm chí là một cái kết hạnh phúc cho tất cả mọi người, bao gồm việc Duy Thanh đến với Khánh Chi và sau này hai gia đình thông gia với nhau. Nhưng sau một hồi cân nhắc, mình quyết định loại bỏ tất cả để hướng về một kết cục chung, đó là Duy Thanh phải chết. Tất nhiên việc ấn định Duy Thanh bị ung thư giai đoạn cuối thì xem như đã chết. Đó có lẽ sẽ là một cái chết dễ chịu nhất kh...

Chương 60 - Hết

Nhiều năm sau. “Mẹ.” Duy Thanh hớn hở chạy đến. Lúc này Mỹ Hạnh đang đứng một mình trên triền đê ngắm nhìn cảnh hồ, nơi ngày xưa cô với Duy Thanh hay ngồi trò chuyện và đi dạo. Cô ngồi xuống khẽ cười. “Ôi cục cưng của mẹ.” Duy Thanh ôm lấy mẹ mình. “Mẹ đang làm gì vậy?” Mỹ Hạnh nhìn Quốc Hùng đang bước tới. “Mẹ đứng chờ con trai của mẹ.” “Sao mẹ không ngồi cho khỏe?” Duy Thanh thương mẹ. Sau tất cả, bây giờ Quốc Hùng đã biết rõ mọi chuyện về Duy Thanh, bao gồm việc bạn anh đi tù, giả vờ nhận làm ba Mít Thúi, và cả việc bạn anh bị ung thư. Đó chính là lý do anh đặt tên “Duy Thanh” cho con trai của mình và Mỹ Hạnh. “Mọi việc xong rồi hả anh?” Cô nhìn chồng mình. Anh gật đầu. “Ừm, xong rồi em.” Anh ngồi xuống bế con mình lên. “Chúng ta đi thôi.” Cô khoác tay chồng mình. Duy Thanh hỏi. “Ba ơi, mẹ bảo mẹ mua siêu nhân cho con. Mà siêu nhân là cái gì vậy ba?” “Siêu nhân hả?” Anh khẽ cười. “Siêu nhân là người âm thầm và lặng lẽ hy sinh bảo vệ người khác. Dù có khó k...

Chương 58

Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” Hiện tại Mỹ Hạnh đang là trưởng phòng kinh doanh bên công ty thời trang. Từ tối qua đến giờ, anh thấy cô cứ đăm chiêu buồn bực về vấn đề gì đó. Đến sáng nay gặp Mỹ Dung, anh mới hiểu ra mọi chuyện. “Anh không nói chuyện em với anh Nhị, cho chị em biết sao?” Mỹ Dung nói khi gặp Quốc Hùng ở phòng khách. “Không.” Lúc đó anh hơi ngạc nhiên. Việc anh Hùng giấu chị mình, Mỹ Dung chỉ có một suy nghĩ nảy lên trong đầu, đó là nếu biết anh Thanh với cô không còn là gì của nhau, anh Hùng sợ chị Hạnh có khi sẽ thay đổi. Một suy nghĩ ấu trĩ, hoặc là cô, hay là của anh Hùng. “Mà sao em?” Quốc Hùng hỏi. Mỹ Dung nhếch môi. “Không có gì. Em nghĩ anh nên nói với chị đi.” Nói xong cô bước vào bếp. Trở lại với thực tại, Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” “Dạ.” Mỹ Hạnh lúc này đang suy nghĩ về chuyện của Mỹ Dung, nên nhất thời chỉ đáp được có vậy. Anh ngầm đoán. “Em buồn vì chuyện của bé Dung sao?” Cô không muốn giấu anh. “Dạ.” “...

Chương 59

“Chú Hùng.” Duy An hớn hở mỉm cười. “Á.” Quốc Hùng ngồi xuống. “Mít Thúi của chú.” Anh thắc mắc. “Ba Thanh đâu?” Minh Dũng đứng bên cạnh chem lời vào. “Anh Thanh tới sau anh.” Cu cậu nghĩ đây là cách nói tránh hay nhất. “Chị em đâu rồi anh?” Mỹ Dung khẽ cười. “Chị em đang chuẩn bị ở bên trong.” Quốc Hùng chỉ tay về phía nhà thờ. Hôm nay lễ cưới sẽ được diễn ra ở khuôn viên bên cạnh. Để bảo vệ việc tổ chức lễ cưới, Nhị với Tý nghe lệnh Duy Thanh, điều tất cả anh em tới nhà thờ. Mọi xe ra vào, mọi quý khách tới tham dự đều được rà soát kỹ càng, tránh trường hợp ai đó tới quậy phá, gây thiệt hại tới lễ cưới hoặc cho mọi người. Khánh Long lúc này đi tới cùng với Văn Hàn. “Đù, bữa nay đẹp trai vậy mày.” Anh khen chú rể. Quốc Hùng bắt tay từng người. “Anh Đức với thằng Sơn đâu?” “Tụi nó đang tới.” Khánh Long đáp. Văn Hàn nói đùa. “Thôi tao về đây. Mắc công vào trong lại đẹp trai hơn chú rể.” Quốc Hùng chậc lưỡi. “Tiếc nhỉ. Mấy người đẹp ở công ty tao hôm nay lại thất ...

Giải Mã ABED: Cái Kết

Đầu tiên nói về cái kết của Ngọc Hân: Thật sự thì Ngọc Hân có gặp được Văn Vũ tại thế giới huyền ảo đó không. Thật ra đó chỉ là cái “thức” của Ngọc Hân. Nên khi chết, Ngọc Hân đã bị kẹt trong chính cái thức của chính mình. Nếu các bạn để ý một chút, các bạn sẽ nhận ra được. . Thứ nhất, Văn Vũ luôn thích màu đen và không bao giờ mang áo quần màu trắng. . Thứ hai, màu trắng là màu ưa thích của Ngọc Hân. => Do vậy, cái “thức” của Ngọc Hân đã biến Văn Vũ mang áo quần theo màu sắc mà cô ưa thích. Tiếp theo, những lời nói mà Ngọc Hân nói với Văn Vũ, tất cả cũng do cái “thức” khi còn sống của cô mà tạo thành. Những câu hỏi lặp đi, lặp lại rằng, anh có yêu em không, anh có bỏ em đi nữa không. Tất cả đều do “thức” của cô tạo ra cả. Vì khi còn sống, Ngọc Hân đã đọc được bức thư của Văn Vũ gởi cho Ngọc Lan. Do đó, cô sợ Văn Vũ sẽ đi tìm Ngọc Lan, chứ không phải ở lại đợi cô. Nói về cái kết của Ngọc Lan: Mình viết cái kết của Ngọc Lan cho các bạn, là một cái kết mở. Cò...

Chương 52

“Mọi chuyện sao rồi con?” Bà Thúy Nga hỏi Duy Thanh. Anh lúc này rất trầm mặc. “Dạ con đang sắp xếp cho mọi người tạm thời im lặng. Đợi mọi chuyện qua rồi tính tiếp.” Bà thở dài. “Con tìm ra kẻ nào tố cáo chưa?” “Dạ chưa mẹ.” Anh cũng đang đau đầu vì vụ này. “Thằng Long bảo người gởi là ẩn danh.” Bà chậc lưỡi. “Hết vụ thuế má, giờ đến vụ này.” “Thuyền to thì sóng lớn mà mẹ.” Anh gượng cười cho giải tỏa bớt không khí. Bề ngoài giả vờ vui vẻ như vậy để làm yên lòng mẹ Nga thôi, chứ thật ra anh đang rất đau đầu và sốt ruột. Hôm đó gặp Khánh Long, anh thật sự không thể tin những gì mình vừa nghe được. “Có chuyện gì vậy mày?” Anh hỏi ngay khi thấy Khánh Long bước vào xe. Địa điểm, thời gian, giọng điệu, anh cảm thấy tình hình như có vẻ rẩt nghiêm trọng và bí hiểm. Khánh Long liếc mắt sang, sau khi đóng cửa xe một cách rất mạnh. “Có người gởi đơn tố cáo mày.” Anh nhìn Khánh Long. “Tố cáo gì?” “Tao nên gọi mày là gì đây?” Khánh Long nhếch môi. “Đại ca, bố già hay ông tr...

Chương 51

Có một điều Quốc Hùng luôn thắc mắc trong lòng rằng, liệu Mỹ Hạnh đã gặp Duy Thanh chưa. Anh không dám hỏi, vì anh sợ nếu cô chưa biết, thì anh chính là người “khơi mào” ra mọi chuyện. Còn nếu biết rồi thì liệu cô có nói thật với anh không. Giờ nghĩ lại mọi chuyện thì anh mới nhận ra, cái đêm anh mới về nước, cái đêm anh cùng lũ bạn của mình đánh nhau, phải chăng là do Duy Thanh sai đàn em tới kiếm cớ gây sự. Có thể lắm, vì quán bar đó thuộc quyền quản lý của hắn kia mà. “Sao nhìn anh căng thẳng vậy?” Mỹ Hạnh thấy Quốc Hùng lái xe trông rất khổ sở. “Có đâu.” Anh giả vờ chối. Cô chợt nhớ. “Ủa sao mọi người ở công ty đồng loạt nghỉ việc vậy anh?” Anh nhân tiện dò hỏi. “Anh tưởng chuyện này em phải biết rõ chứ.” Ngụ ý của anh là chẳng lẽ Duy Thanh không nói với em. Cô thấy anh như bị khùng. “Sao em biết được, em ở phòng kinh doanh, chứ có phải ở phòng nhân sự đâu.” “Thế phòng em không có ai nghỉ hả?” Cái này thì thật, vì anh cũng không biết rõ số lượng nhân viên Duy Than...

Chương 53

Sau vụ Hoàng Sơn, Duy Thanh tiếp tục bị vướng phải chuyện Quốc Hùng. Có điều không như Hoàng Sơn, anh chả thể giúp đỡ gì được cho Quốc Hùng, ngoài việc cắt cử người theo bảo vệ. Dự án bên phía tây bất ngờ nằm ngoài dự đoán của mọi người. Tuy xuất phát chậm hơn những đối thủ khác, nhưng dự án của Quốc Hùng lại được săn đón nhiều hơn. Đi cùng cái thuận lợi thì tất nhiên cũng sẽ có khó khăn. Khó khăn thứ nhất là Quốc Hùng vướng vào sự lùm xùm đất đai, khi dự án mới bắt đầu đã vấp phải việc giấy tờ giả, tranh giành quyền sử dụng và kiện cáo bắt đầu nổ ra liên miên. Bạn E, người được Quốc Hùng giao phó nhiệm vụ đã “non tay” mua phải những miếng đất bị làm giả giấy tờ. Nhiều miếng trong số đó là đất nông nghiệp, chưa được chuyển đổi mục đích sang đất thổ cư. Một số khác thì bị vướng vào việc tranh chấp, kiện tụng. Chỉ 1/3 trong tổng số đất bạn E mua là đủ điều kiện pháp lý để làm dự án. Chưa kể, chính vì dự án quá nổi nên các đối thủ cạnh tranh đã nhanh tay tóm lấy cơ hội “dìm hàng”...

Anh Bỏ Em Đi

Tác phẩm: Anh Bỏ Em Đi Tác giả: M MT Thể loại: Tình cảm Giới thiệu: Văn Vũ, một chàng trai xuất thân nghèo khổ. Ngọc Hân, một cô gái được sinh ra từ một gia đình giàu có. Hai người gặp nhau và tình yêu bắt đầu chớm nở. Chưa được bao lâu thì nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm xảy ra. Văn Vũ liên tục bỏ đi và Ngọc Hân luôn vì anh mà tìm đến. Liệu rằng cuối cùng họ có đến được với nhau và hạnh phúc có mỉm cười. Truy cập facebook để biết thêm chi tiết: https://www.facebook.com/tacgiammt Thời gian dự kiến ra mắt: 17/09/2018

Giải mã ABED: Ngọc Hân

                        Tên:    Trương Ngọc Hân             Tuổi:    25             Quê quán:       Thành phố H             Trình độ học vấn:      Đại học - Tốt nghiệp đại học R với loại xuất sắc.             Màu sắc ưa thích:      Màu trắng             Sở thích:         Thích tụ tập với bạn bè.             Giới thiệu vài nét:    Ba mẹ ly thân từ lúc cô đang học cấp 3. Được mệnh danh là “nữ hoàng bạc tình”, vì quen rất nhiều chàng t...