Sau
khi trở về từ trường đại học, Duy Thanh bước vào nhà với bộ dạng “ướt như chuột
lột”. Không phải là anh không có tiền, cũng chả phải là không có ai bán áo mưa,
chỉ là áo quần của anh đã ướt nhèm từ trước rồi. Việc mua áo mưa mang vào, nó
chả giúp ích được gì cho anh vào lúc này.
Má
Ba thấy anh như vậy thì liền hét lên. “Cái thằng này, áo mưa đâu?”
Anh
khẽ cười. “Lâu ngày rồi chưa được tắm mưa nên nhân tiện con tắm luôn. Vừa đỡ tốn
tiền nước, vừa đỡ tốn tiền mua áo mưa.” Anh chống chế ngay cho hoàn cảnh của
mình.
“Rồi
có bằng tiền thuốc không?” Bà trợn mắt lên vì sợ con mình bị bệnh.
Nhìn
thấy như vậy, Duy Thanh chỉ biết méo miệng cười. Dù cả thế giới này quay lưng
thì anh vẫn luôn có gia đình ở bên cạnh. Họ không bao giờ bỏ rơi và luôn quan
tâm, chăm sóc cho anh một cách tốt nhất có thể. Anh cảm thấy yêu họ vô cùng. Do
vậy, điều cần làm bây giờ là anh phải vui lên và tận tậm, tận lực giúp đỡ lại cho
gia đình mình.
Tối
đó, má Ba thấy con mình như vậy thì liền biết ngay. “Có chuyện gì buồn hả con?”
“Dạ
không.” Anh lắc đầu. Lúc này anh đang nằm trong phòng má với Minh Dũng.
Bà
gõ nhẹ lên trán con mình rồi bặm môi lại. “Tôi nuôi anh từ nhỏ đến giờ, bộ
không biết tính anh sao?” Bà nói. “Chuyện gì, nói tôi nghe?”
Anh
gượng cười. “Dạ không có gì đâu má.”
Bà
ngầm đoán. “Con gặp bé Hạnh chưa?”
“Dạ
chưa.” Anh giả vờ nói láo. Vì nếu anh nói gặp rồi thì má sẽ đoán ra ngay. “Bận
quá nên con chưa đi được.”
Sau
cùng thì anh nghĩ người luôn quan tâm và yêu thương anh chỉ có má. Do vậy những
hôm sau, anh quyết định nên làm những gì có ích, thay vì cứ phải đắm chìm suy
tư đủ chuyện. Anh bắt đầu lại với việc trồng vườn nhưng chưa được vài ngày thì
anh Duy Nhân xuất hiện cùng với vợ mình. Nghe anh bảo má ốm yếu, tiều tụy, nên
vợ chồng Duy Nhân liền thu xếp công việc và về nhà thăm hỏi ngay lập tức.
Sau
khi phát quà cho các em, hỏi thăm đủ chuyện thì Duy Nhân bắt đầu khuyên má đi
khám bệnh. Rốt cuộc, để đáp trả lại những lời khuyên nhủ đó, bà bảo nên quy cái
viện phí đó ra tiền mặt để bà nuôi các em. Tất nhiên là vợ chồng Duy Nhân có thể
làm cả hai, vừa đưa bà đi khám bệnh, vừa chu cấp cho mấy em, nhưng khổ nỗi, là
cho dù có làm như vậy, bà vẫn không chịu đi khám. Bà bảo bà biết mình đang gặp
vấn đề gì.
Sau
đó Duy Nhân xin phép má cho Duy Thanh xuống phụ mình. Công việc của anh đang rất
bận rộn nhưng lại không có nhân viên để phụ giúp. Duy Nhân muốn Duy Thanh xuống
thành phố thế vào “chân” giao hàng vừa nghỉ việc. Đằng nào vài ngày nữa Duy
Thanh cũng xuống học bằng lái xe, nên giờ anh muốn cu cậu xuống sớm hơn.
Má
Ba không đợi hỏi ý kiến Duy Thanh, bà liền gật đầu bảo đồng ý. Nhìn thấy cu cậu
cứ u sầu như vậy, bà chả thích chút nào. Thế là Duy Thanh miễn cưỡng khăn gói
quần áo theo chân vợ chồng anh Duy Nhân xuống thành phố, mặc dù anh không muốn
đi sớm như vậy. Vừa mới về nhà, anh chỉ muốn được ở gần mà thôi.
Nói
về Mỹ Hạnh, sau một thời gian bận bịu đủ chuyện, hôm nay cô nàng mới được về
nhà. Từ khi vào năm hai đại học, vài tháng cô mới về nhà một lần. Lên năm ba
thì còn hơn cả thế. Chính vì vậy, nên mỗi lần về, cô liền đạp xe qua cô nhi viện
ngay lập tức. Nay cô vừa nhân tiện qua chơi, vừa đem theo một ít sách mới mua
được cho Minh Dũng và các em nhỏ. Mới bước vào nhà thì cô đã thấy má Ba đi ra
nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên.
“Thanh
nó đi rồi con.” Bà nói.
Cô
khẽ cười. “Dạ con biết rồi ạ.” Nhưng mà khoan, vừa nói xong thì cô chợt nhận
ra. “Ủa, Thanh về rồi hả cô?”
Bà ừm
một tiếng. “Nó về lâu rồi.”
Cô bàng
hoàng. “Thanh về khi nào vậy cô?” Cô lại lặp lại câu hỏi một lần nữa trong sự bấn
loạn của mình. Anh về nhưng sao lại không đi tìm cô.
Má
Ba thấy nét mặt của Mỹ Hạnh thì chỉ biết thở dài. “Nó về được cả tuần rồi con.”
“Thanh
đâu rồi cô?” Mỹ Hạnh nhìn quanh trong nhà để tìm Duy Thanh và cô quên lúc nãy
má Ba đã nói anh đi rồi.
Bà
đáp. “Thanh nó xuống thành phố học bằng lái xe rồi. Để hồi cô nói nó điện cho con.”
“Thanh
ở chỗ nào vậy cô?” Mỹ Hạnh bặm môi lại gặng hỏi.
Bà ầm
ờ rồi nói láo. “Cô cũng không biết nữa. Để chút nữa cô điện hỏi nó rồi báo lại
cho con.” Bà ngầm đoán có chuyện gì đó đã xảy ra.
Mỹ
Hạnh lấy đống sách mới mua được đưa cho má Ba. “Dạ thôi con về đây. Cho con gởi
mấy cuốn sách cho Minh Dũng với mấy em.”
Bà
khẽ cười. “Cảm ơn con nha.”
Thế
là Mỹ Hạnh đạp xe lại về nhà. Vậy là Duy Thanh đã ra quân rồi, được nhiều ngày
rồi, vậy sao anh không đi tìm cô. Anh hứa với cô lúc trước rồi mà. Cuối cùng, sau
khi tự làm khổ lấy mình, cô tự huyễn hoặc bản thân rằng, chắc anh đang bận gì
đó nên chưa đi gặp cô thôi.
Về
phần của má Ba, đợi Mỹ Hạnh đi rồi, bà liền vào trong và điện thoại cho Duy
Nhân. Nghe con mình bảo Duy Thanh đang đi giao hàng nên bà liền cặn dặn, nếu
Duy Thanh đi về thì bảo điện lại cho bà ngay lập tức.
Nói
tới Duy Thanh, lúc đầu theo anh Duy Nhân về nhà, anh Duy Nhân bảo để dạy cho
anh đi xe máy. Có điều anh Duy Nhân đâu biết rằng anh đã biết đi xe máy từ lâu rồi,
và cái này là do Quốc Hùng hướng dẫn. Xách chiếc xe Super Cup 50cc ra, vì xe
này không cần bằng lái xe máy vẫn đi được, Duy Thanh chạy đi vù vù. Hồi xưa anh
còn lén chạy chiếc Super Dream của Quốc Hùng nữa kia, xe này thì nhằm nhò gì.
Vừa
xuống thành phố, chuyện khó khăn nhất đối với Duy Thanh là đường phố. Mặc dù
trước khi đi giao hàng ở đâu, anh Duy Nhân đều hướng dẫn kỹ càng nhưng tới nơi
thì anh vẫn bị mù đường như thường. Hên ở chỗ là anh biết sử dụng cái miệng của
mình, người dân ở thành thị cũng rất dễ thương, nên mỗi lần anh hỏi đường thì họ
bao giờ cũng chỉ tận tình cả.
Hôm
nay vừa giao bánh kẹo cho một cửa hàng xong, anh vừa vào nhà thì liền được anh
Duy Nhân bảo điện cho má gấp. Thế là anh tức tốc làm ngay. “Alo má hả, con
Thanh đây.”
“Hạnh
mới qua nhà tìm con đó.” Bà nói.
Anh
nghe vậy thì liền im lặng. Anh biết là mình phải đi gặp Mỹ Hạnh một lần nữa, có
điều bây giờ chưa phải là lúc.
“Con
với con bé có chuyện gì sao?” Bà ngầm hỏi.
“Dạ
không.” Anh buồn rầu đáp.
Bà
tuy không hiểu nội dung câu chuyện là gì, nhưng bà chắc chắn phải có vấn đề gì
đó. “Hạnh có hỏi má là con ở đâu? Giờ con muốn má trả lời sao?”
Anh
ầm ờ. “Dạ, má cứ bảo Hạnh là khi não rãnh, con sẽ tới trường tìm Hạnh.”
“Má
biết rồi.” Bà nghĩ mình nên nói thẳng. “Hạnh nó nhớ con lắm đó. Dù gì thì má
nghĩ con cũng nên gặp nó đi.” Bà muốn có chuyện gì thì cứ gặp mặt giải quyết.
Việc trốn tránh chả giúp ích được điều gì cả. Nó chỉ khiến người ta chết dần,
chết mòn vì chờ đợi và nhung nhớ mà thôi.
Anh
đáp. “Dạ, con biết rồi.”
Cúp
máy xong, Duy Thanh nghĩ mình nên làm gì đây, cả chiều hôm đó anh lấn quấn chả
làm được cái gì. Anh Duy Nhân cứ tưởng anh mệt nên liên tục bảo đi nghỉ. Nhưng
thà mệt thân xác còn hơn là mệt về đầu óc. Nằm một mình trong phòng, anh thấy
có khi còn cực hình hơn.
Mỹ
Hạnh cũng sau một buổi trưa nằm suy nghĩ, chiều hôm đó, thay vì như mọi khi, cô
sẽ chờ Quốc Hùng sang và cả hai sẽ đón xe đi xuống lại trường, thì cô lại tiếp
tục chạy sang cô nhi viện.
“Đi
đâu vậy con?” Bà Thùy Trang hỏi.
“Dạ
con đi đây chút rồi về liền.” Cô đáp nhanh rồi đạp xe đi. Vừa tới cô nhi viện,
cô đã thấy Minh Dũng ngồi với má Ba ở trước hiên phòng. “Dạ, con chào cô.”
Bà thấy
cô nàng như vậy thì cũng phải chạnh lòng thay. Cũng là phụ nữ với nhau nên bà
biết rõ tình cảnh này nó như thế nào. Bà nói ngay và không đợi cho Mỹ Hạnh hỏi.
“Cô điện Thanh rồi, nó bảo đang bận chút việc. Khi nào giải quyết xong, thì nó
sẽ tới trường tìm con ngay.”
Mỹ
Hạnh cảm thấy như lấy lại được 50% sức sống. “Dạ.”
Tranh
thủ còn khoảng một chút thời gian trước khi lên xe, cô đi tới trò chuyện cùng với
má Ba. Cô liên miệng hỏi Duy Thanh bây giờ như thế nào, ra sao và những chuyện
anh chàng đã trải qua trong thời gian đi quân sự. Má Ba và ngay cả cu cậu Minh
Dũng nữa, cả hai người đều thuật lại những lời Duy Thanh kể.
Nghe
xong, cô thấy Duy Thanh còn cực hơn những gì mà cô trải qua trong khóa học quân
sự. Đúng là “ếch ngồi đáy giếng”, trước giờ cô cứ nghĩ mình như vậy là khổ, té
ra còn có nhiều người khổ hơn cô gấp mấy trăm lần. Rồi khi nghe má Ba bảo Duy
Thanh bây giờ nhìn chững chạc lắm, đẹp trai nữa, nên cô cứ luôn háo hức tò mò
trong lòng. Cứ mong anh chàng giải quyết xong nhanh công việc để đi gặp mình.
“Hạnh
có chuyện gì vui vậy?” Quốc Hùng ngồi bên cạnh thấy Mỹ Hạnh cứ tủm tỉm cười nên
liền hỏi.
Mỹ
Hạnh đang ngồi trên xe buýt cùng với Quốc Hùng. Cô ầm ờ. “Thanh về rồi?”
“Thật
hả?” Cái này là phản ứng bất ngờ thật sự của Quốc Hùng. Chứ không phải là anh
đóng phim. Thật sự anh rất là muốn gặp lại bạn mình. “Nó về hồi nào?”
“Về
được mấy ngày rồi nhưng nghe cô bảo đang bận giải quyết công việc gì đó.” Cô
đáp.
Anh
nghe mà không tin được. “Sao Hùng không nghe nó nói gì?” Ý của anh là Duy Thanh
khi về nhà thì phải qua nhà, hoặc điện thoại cho anh ngay chứ.
“Chắc
là Thanh bận nên chưa nói á.” Cô sực nhớ. “À, mà Thanh cũng đang học lái xe ở
dưới thành phố này Hùng.”
Anh
nghe vậy thì càng bực lên. “Nó học ở đâu?”
Mỹ
Hạnh giờ mới nhận ra, lúc nãy qua cô nhi viện, nghe má Ba bảo Duy Thanh sẽ đi
tìm cô, thì cô quên béng mất việc hỏi anh chàng đang ở đâu. Mừng quá thì cuống
lên, sao cô hậu đậu như vậy được nhỉ. “Hạnh quên hỏi mất. Mà cô Ba bảo ít bữa nữa
Thanh sẽ tới trường tìm mình.”
Quốc
Hùng nghe vậy thì đành cắn răng nuốt hận. Đợi đến khi nào gặp lại thằng mặt cức
đó thì anh sẽ hỏi tội sau. Đến tối, khi nằm trên giường thì Quốc Hùng mới bắt đầu
“động tâm” đến việc Duy Thanh trở về. Mặc dù việc Duy Thanh có trở về hay không,
thì Mỹ Hạnh vẫn không có chuyện yêu anh, nhưng thà Duy Thanh chưa về thì anh
còn được gần cô, được rủ cô đi đây đó. Chứ giờ Duy Thanh về rồi, làm sao anh có
thể có được những giây phút vui vẻ như trước đây.
Nhưng
khoan, anh và Mỹ Hạnh học chung lớp và vẫn ở cùng ký túc xá với nhau, vậy thì
ngoại trừ chủ nhật ra thì anh vẫn ở bên cô nàng. Anh vẫn có thể rủ cô đi ăn, đi
nhà sách, lên thư viện hoặc đi dạo mỗi đêm. Nghĩ đến đây thì Quốc Hùng cảm thấy
phấn khởi trở lại, chẳng mấy chốc, anh chìm vào giấc ngủ hồi nào không hay.
Trở
lại với Mỹ Hạnh, cứ ngày qua ngày, cô cứ mong chờ Duy Thanh tới tìm mình, nhưng
chờ mãi thì vẫn chả thấy anh đâu. Cô căn dặn mọi người ở phòng, nếu ai tới tìm
cô thì phải báo cho cô ngay, hoặc nếu cô không có ở phòng, thì bảo người ta xuống
căn tin ngồi đợi. Cô sợ các bạn ở phòng không biết mặt Duy Thanh nên mới căn dặn
như vậy, chứ mẹ, Mỹ Dung và chú Tân thì mọi người còn lạ gì.
Đợi
mấy ngày không thấy, cô sốt ruột chịu không nổi, nên liền chạy ra ngoài bưu điện
nằm đối diện với cổng ký túc xá. Bưu điện này ngoài việc gởi thư từ, bưu kiện,
thì có bốn cái buồng điện thoại màu xanh. Ở trong mỗi buồng có một chiếc điện
thoại bàn, một cái ghế và một cái máy tính tiền. Có buồng còn gắn thêm cái quạt
cho mát nữa. Sau này kinh tế phát triển, thì những bưu điện như thế này không
còn xuất hiện nhiều, vì hầu như ai cũng dùng điện thoại di động, hoặc bắt điện
thoại ở nhà.
Mỹ
Hạnh bước vào nói với chị chủ cửa hàng muốn gọi điện. Sau đó cô vào phòng số
hai, đóng cửa lại và quay số điện thoại của cô nhi viện. Cô nhớ nó thuộc lòng
trong đầu luôn, chứ không cần phải ghi lên giấy nữa.
“Alo.”
Thúy Hồng bắt máy.
Mỹ
Hạnh nghe giọng không phải của má Ba thì liền nói. “Dạ em chào chị. Em là Mỹ Hạnh,
bạn của…”
Thúy
Hồng nghe tên “Mỹ Hạnh” thì liền nói ngay. “Hạnh hả, chị Hồng nè.”
Cô
mừng rỡ. “Dạ em chào chị. Em muốn…”
Thúy
Hồng lại cướp lời. “Tối mai Thanh về đó em.”
“Thật
hả chị?” Cô bất ngờ.
Thúy
Hồng ừm một tiếng. “Thật.”
“Dạ
em biết rồi. Em cảm ơn chị nha.” Cô khẽ cười.
“Ơn
nghĩa gì. Chị em với nhau cả.” Thúy Hồng thấy có người xuất hiện. “Thôi chị cúp
máy nha.” Cô nói khẽ. “Có khách tới.”
“Dạ.”
Cô cũng cúp máy.
Sau
đó nhìn lên chiếc đồng hồ và cô móc tiền đem ra trả. Đi lên lại phòng, cô nghĩ
chiều mai có hai tiết học, nếu mà cô tới lớp, cô sợ lỡ như có chuyện gì đó thì
sẽ lỡ chuyến xe cuối. Rồi cô cũng sợ là Duy Thanh về nhà ăn cơm xong sẽ đi lại
liền. Do vậy cô quyết định lần đầu tiên trong đời sẽ cúp tiết. Có như vậy thì
cô mới gặp được Lu của mình.
Có
điều không như những gì Mỹ Hạnh nghĩ, Duy Thanh thật ra không phải về nhà ăn
cơm, mà thật ra anh về là để gặp cô. Biết cô chỉ được về nhà vào ngày chủ nhật,
nên mai thứ bảy anh sẽ về nhà. Anh sẽ không đợi cô qua nhà mình, mà là anh sẽ chủ
động sang thăm cô. Cuối cùng thì anh cũng quyết định làm theo những gì má nói.
Và
chiều hôm sau khi bước vào nhà, Duy Thanh đã thấy Mỹ Hạnh đã đứng chờ mình từ
trước.
“Chào
Lu.” Mỹ Hạnh đứng trước hiên mỉm cười.
Anh
thật sự rất bất ngờ. “Sún.” Anh ngập ngừng nói. “Sao Sún ở đây?”
“Sún
qua ăn ké không được à?” Cô lém lỉnh trả lời.
Cô
biết tối nay Duy Thanh sẽ về nhà nên đã xin phép mẹ trước. Cô đứng đợi một lúc
thì cũng thấy anh bước vào. Sau một thời gian không gặp, cô thật sự thấy Duy
Thanh rất khác. Anh không để đầu đinh dữ tợn nữa, mà đã có tóc ngắn hẳn hoi.
Đúng như lời má Ba nói, anh giờ đẹp trai và chững chạc hẳn lên.
“Được
chứ.” Duy Thanh giờ mới nở nụ cười.
Anh
thấy Mỹ Hạnh mang quần jean với áo thun có cổ. Tóc cô nàng vẫn dài và óng ả như
xưa. Sau đó anh và cô vào ăn cơm cùng với mọi người. Anh ngồi đối diện với cô
và hai người chỉ biết đưa mắt nhìn nhau trong e ngại. Chưa bao giờ anh thấy khoảng
cách giữa mình với cô lại e ấp và thẹn thùng như bây giờ. Hai người chả khác gì
những cặp đôi đi xem mắt lần đầu. Cứ nhìn nhau tủm tỉm cười, rồi lại nhìn nhau.
Vô tình đụng đũa khi gắp món ăn gì đó thì liền thụt lại. Bất chấp mình đang ngồi
giữa mọi người, hai người dường như chỉ cảm nhận thấy đối phương và chìm vào thế
giới của riêng mình.
Ăn
cơm xong, Mỹ Hạnh bị má Ba đuổi ra khỏi phòng vì không muốn cô nàng phụ dọn dẹp.
Sau đó bà còn buông lời bảo Duy Thanh dẫn cô nàng đi chơi. Hai người lại tiếp tục
im lặng đi dạo ngoài bờ hồ.
Cô
sau cùng cũng ầm ờ hỏi. “Lu học bằng lái xe xong chưa?” Cô biết rõ là chưa
nhưng vì khưi chuyện nên phải giả vờ hỏi.
Anh
lắc đầu. “Chưa.” Anh nhìn Mỹ Hạnh. “Sún đi học sao rồi?”
Cô
khẽ cười. “Vẫn bình thường.”
“Vậy
hả.” Anh nói.
“Lu
đi nghĩa vụ thế nào?” Cô lại hỏi bâng quơ.
Anh
đáp. “Cũng bình thường.”
Cái
vấn đề cần nói thì hai người lại cứ ấp úng không mở miệng. Cứ vừa đi, vừa hỏi
những câu mang đầy tính chất xã giao. Sau một thời gian lâu không gặp nhau,
thay vì lao tới ôm chằm và thể hiện những hành động đầy tính chất tình cảm của
những cặp yêu xa, thì cả hai người lại trông chả khác gì lúc mười sáu, mười bảy
tuổi thời thơ dại.
“Thời
gian qua Sún thế nào?” Anh lại ầm ờ.
Cô
vò hai bàn tay lại với nhau. “Sún vẫn chờ Lu thôi.” Cô cúi đầu xuống, bặm môi
cười tủm tỉm.
Anh
nghe xong mà người lâng lâng đến tận chín tầng mây. “Sún vẫn chờ Lu hả?”
Cô ừm
một tiếng rồi cắn vào tay anh.
“Vậy
là Lu biết rồi, ở trường không có ai cho Sún cắn hết chứ gì.” Anh ghẹo cô.
Sún chỉ thích cắn mình Lu
thôi, cô
nghĩ thầm rồi đỏng đảnh nói. “Có nhé, nhưng đây không thèm.”
Một
vài giây im lặng trôi qua. Cả hai dường như đang lấy lại sự cân bằng cảm xúc của
mình, như cái lúc trước đây từng ở bên nhau. Duy Thanh không con e ngại về những
suy nghĩ điên khùng của mình. Mỹ Hạnh thì đã kiềm chế lại được mớ cảm xúc hỗn độn
đang dâng trào không ngừng, khi gặp lại được Duy Thanh.
“Sún
với Hùng…” Anh quay qua nhìn cô.
Đồng
thời lúc đó cô cũng lên tiếng. “Lu có…”
Anh
khẽ cười. “Sún nói trước đi.”
“Lu
nói trước đi.” Cô lại đồng thanh một lần nữa.
Anh
nói. “Sún với Hùng ở trường như thế nào?”
Cô
hớn hở. “Hùng á, Hùng tốt với Sún lắm. Hay giúp đỡ, quan tâm cho Sún. Rồi rủ
Sún đi ăn.” Cô quay qua nhìn anh. “Cả cô Thúy Nga mẹ Hùng nữa. Cô ấy tốt lắm. Dẫn
Sún đi chơi hoài luôn.”
Thế
là cô liên tục kể lại những chuyện vừa qua cho Duy Thanh nghe. Hai người vừa
đi, vừa nói, vừa nhìn cảnh đêm. Hai cánh tay của hai người đang cách rời, bỗng
bất ngờ chạm vào nhau. Nhưng từ sự bất ngờ đó, hai người cố tình để như vậy và
Duy Thanh sau một vài giây, anh đã nhè nhẹ nắm lấy tay cô. Cứ như thế, hai người
cứ từ từ nhích lại gần bên nhau.
Anh nắm chặt tay cô, như muốn nói sẽ không bao
giờ rời xa cô nữa.