“Chào
anh Hai.” Duy Thanh vừa cười, vừa giơ chai rượu gạo lên. Dù sang hèn thế nào,
anh Hai vẫn chỉ thích uống rượu gạo.
Gần
như trở thành thói quen, hễ khi nào rãnh rỗi thì Duy Thanh lại cùng Nhị, Tý và
một vài anh em tới nhà anh Hai để ăn nhậu. Sau khi ra viện, anh Hai đã cùng vợ
con dọn ra trang trại ngoài ngoại ô thành phố để an dưỡng tuổi già. Vốn xưa kia
là con nhà nông, nên ngoài việc trồng rau, trồng bầu, anh Hai còn nuôi thêm gà
nữa.
Cứ
mỗi lần anh tới, thì anh Hai liền bảo Tý với Nhị ra ngoài vườn bắt một con đem
đi thịt. Cũng vì chuyện gà này nên Tý lúc nào cũng bị anh Hai lôi ra châm chọc.
Vốn là dân “trói gà không chặt”, thậm chí còn sợ khi thấy người ta cắt tiết, vậy
mà lại là thằng hăng máu nhất trong việc đánh nhau.
“Anh
chọc em hoài.” Nhị vừa bóp gà với muối tiêu chanh, vừa nhăn nhó.
Anh
Hai đang cầm ly rượu đưa lên miệng. “Bộ tao nói không đúng hả?”
Duy
Thanh ngồi bên cạnh liền đưa ly sang cụng. Lúc đầu khi anh tới, thì mọi người
chỉ xách bàn ra ngoài sân này ngồi. Dần dần, anh Hai kéo điện rồi bắt đèn xung
quanh, khiến giờ chả khác gì như đang ngồi trong “nhà hàng vườn” thứ thiệt.
Nhậu
một lúc thì mọi người bắt đầu đi ngủ. Lúc nào cũng vậy, cả đám trưng dụng phòng
khách của anh Hai để “phè” ra nằm, mặc dù nhà anh Hai chả thiếu phòng ngủ. Duy
Thanh nằm trên ghế sofa trằn trọc mãi không chớp mắt được, nên liền đứng dậy đi
ra ngoài. Anh bước qua người Nhị, kẻ đang ngáy như “loa phóng thanh”. Tý thì đỡ
hơn, tần số “Hz” chỉ bằng phân nửa.
Xách
theo chiếc ghế ra ngoài sân, ngồi trên bãi cỏ, Duy Thanh đốt điếu thuốc và ngước
mắt nhìn lên bầu trời. Anh thấy tình yêu của mình cũng tựa như vì sao, chỉ có
thể ngắm nhìn mà chả thể nào với tới.
Đã
bao nhiêu đêm rồi, anh cũng không biết nữa. Chỉ là anh cảm thấy rất nhớ cô. Nhớ
lắm. Khóe mắt anh chợt cay lên khi nghĩ về những ký ức lúc xưa, lúc anh chở cô
trên chiếc xe đạp ngang của mình. Cô khi đó rất vui vẻ hồn nhiên và anh cũng phải
là cái thằng bại hoại như bây giờ.
“Lu,
Lu, Lu”, cô luôn nói như vậy mỗi khi xoa đầu anh và bặm môi hù dọa mỗi khi anh
phản ứng. Cái sợi dây mà cô tặng anh lúc xưa, giờ anh vẫn còn đeo nó. Chỉ là vì
sợ người ta thấy, nên anh không dám đeo ở cổ tay, mà kéo lên tận đến bắp tay cột
lại và ẩn giấu sau lớp tay áo.
Người
ta thường bảo, dây đứt thì tình tan, vậy sao dây anh vẫn còn nhưng tình lại vỡ
nát. Chắc người ta không đến mấy sợi dây này đâu, anh nghĩ vậy, chắc họ muốn
nói đến sợi dây vô hình, “sợi dây tình duyên” hay “dây tơ hồng” của “ông Tơ, bà
Nguyệt” chẳng hạn, chứ tình nào mà lại bị cột bởi sợi dây.
Cũng
như việc ngắm nhìn trời sao, anh vẫn lẳng lặng dõi theo cô suốt bấy nhiêu năm
qua. Tất nhiên là anh chỉ có thể nghe ngóng tin tức của cô thông qua bà Thúy
Nga. Mỗi lần bà từ Úc bay về, anh lại nghe thêm được một ít chuyện. Đôi khi được
xem một vài bức hình và khi thấy cô qua ảnh, anh thấy cô vẫn vậy, vẫn xinh đẹp,
vẫn là nụ cười tỏa nắng ấm áp hiền dịu, mọi thứ vẫn vậy, chỉ mỗi anh là khác
đi.
Nghe
tiếng động đậy từ phía sau, Duy Thanh giật mình thoát ra khỏi những suy tư và
quay lại. Anh Hai từ từ tiến ra và không quên xách theo chiếc ghế.
“Không
ngủ được hả?” Anh Hai hỏi.
Duy
Thanh khẽ cười. “Dạ không. Lâu lâu em muốn hít một chút không khí ấy mà.”
“Thế
bình thường mày nín thở à?” Anh Hai đá xéo ngay lập tức.
Duy
Thanh bật cười. “Anh này.” Thấy anh Hai rút thuốc ra, Duy Thanh liền đưa bật lửa
lên và đưa tay qua che gió.
“Vẫn
còn nhớ con bé hả?” Anh Hai nói sau khi rít một hơi thuốc.
Duy
Thanh không muốn phải chối. “Dạ.” Anh thở dài đầy sầu muộn.
“Anh
nghe thằng Nhị nói.” Anh Hai nhìn “em mình” với ánh mắt đầy thương cảm. “Em vẫn
hay khóc mỗi đêm hả?”
Duy
Thanh lái sang chuyện khác. “Cái thằng này, sao chuyện gì, nó cũng nói hết với
anh vậy.” Mà anh làm gì đến nỗi ướt át như vậy chứ.
“Em
lụy tình quá.” Anh Hai lắc đầu ngao ngán.
Duy
Thanh im lặng không nói.
“Em
biết ấn tượng đầu tiên của anh về em là gì không?” Anh Hai làm một hơi thuốc nữa.
“Em
thật thà, tốt bụng.” Duy Thanh nói đầy vẻ tự hào.
Anh
Hai lắc đầu. “Không, là lúc mày chốn trong một góc ngồi khóc.” Anh Hai nhếch
môi. “Mà khóc sợ người ta nghe thấy nên phải đưa tay lên miệng cắn chặt.”
Duy
Thanh há hốc ngạc nhiên. “Sao ngày xưa anh nói với em là thật thà?” Anh nghĩ lúc
khóc đó, chắc là đêm anh biết tin Mỹ Hạnh bay sang Úc.
Anh
Hai liếc mắt. “Mày lăn lộn trong xã hội này bao lâu rồi, mà không biết nói láo
là gì ư?”
Tối
đó, hai người thức xuyên đêm để tâm sự. Đến sáng mai, mọi người ai nấy cũng thắc
mắc.
Vợ
anh Hai. “Tối qua anh đi đâu?”
“Ở
ngoài canh trộm.” Anh Hai vừa đáp, vừa ngáp.
“Xóm
này mà có trộm à?” Vợ anh Hai nói đầy vẻ ngạc nhiên.
Anh
Hai nói. “Ờ, bữa nay trộm nhiều lắm.”
Nhị
nhìn Duy Thanh. “Tối qua anh không ngủ hả?”
Duy
Thanh nhìn “tỉnh” hơn anh Hai. “Anh canh gà.”
“Ủa
canh gà làm gì?” Nhị thấy là lạ sao ấy.
Con
gái nhỏ của anh Hai chạy vào phòng. “Ba ơi, mẹ bảo ba có trộm bia, trộm thuốc
gì kìa.”
Anh
Hai giả vờ ngáy ngủ.
Lại
nói về Mỹ Hạnh, thời gian qua đi, cô và Quốc Hùng cũng hoàn thành xong việc du
học của mình. Cuối cùng sau mấy năm vất vả học tập nơi xứ người, “nằm gai nếm mật”
chịu đủ loại cực khổ, thì cô cũng “công thành danh toại”, mang vinh quy về cho
xóm làng.
Ngày
làm lễ tốt nghiệp, cô Thúy Nga có bay sang chung vui cùng với hai người. Thay
vì như lời hứa ban đầu, ba người sẽ về nước cùng với nhau, thì đột nhiên anh và
cô lại đổi ý, nên liền đẩy cô Thúy Nga về nước một mình. Hai người muốn tranh
thủ một ít thời gian còn lại để đi tham quan nước Úc xinh đẹp lần cuối.
Thưởng
thức nhiều món ngon, mua ít đồ lưu niệm, dạo quanh nhà hát Opera Sydney hay còn
gọi là “nhà hát con sò” lần thứ “n”, và cuối cùng, hai người quyết định tham dự
một buổi hòa nhạc đang được tổ chức, trước khi xách vali về nước.
Mỹ
Hạnh mang trên mình chiếc đầm lệch vai màu đen, chiếc đầm mà cô được Quốc Hùng
tặng vào dịp noel lúc trước. Cô nhớ lại lần đầu tiên mang chiếc đầm này, lúc đó
do chưa quen nên cô cứ vừa đi, vừa kéo chiếc đầm xệch lên, xệch xuống, Quốc
Hùng thấy được nên cứ bật cười ha hả. Do cái đầm bó quá chứ bộ, với lại không
phải vì tham dự lễ hội ở trường thì cô cũng chả mặc rồi.
Mang
nhanh chiếc giày cao gót vào, lúc này Mỹ Hạnh lật đật chạy ra khỏi phòng. Nói về
trình độ make up của cô thì giờ đã hơn xưa rất nhiều. Nếu sau này thất nghiệp
thì cô sẽ đi làm trang điểm để kiếm cơm qua ngày cũng nên.
“Xong
rồi.” Cô bước ra và thấy Quốc Hùng đang đứng ở phòng khách.
“Đi
thôi, xe đang đợi.” Anh quay lại khẽ cười.
Dưới
ánh đèn lấp lánh, cô thật sự ngơ người khi ánh mắt vừa chạm đến Quốc Hùng. Mang
trên mình bộ “tuxedo” màu đen, đầu tóc bóng loáng, cùng với mùi hương nước hoa
phảng phất nhè nhẹ, anh như một vị hoàng tử xuất hiện để đón cô đi chơi dạ hội.
Không
thể tin được, “bà mẹ già khó tính” mọi ngày của cô đâu rồi, sao giờ lại xuất hiện
một người vô cùng đẹp trai, lịch lãm và thần thái khác lạ như thế này.
“Hạnh
sao vậy?” Quốc Hùng nhíu mày như khó hiểu.
“À
không có gì.” Cô nói. “Đi thôi.”
Đến
khi ngồi vào trong, chiếc xe mà Quốc Hùng đặt qua Uber, cô vẫn không ngừng bồi
hồi và ngại ngùng trong lòng. Sao hôm nay anh lại đẹp trai quá vậy, mọi khi anh
ăn mặc bình thường, cô có thấy một xíu đẹp nào đâu. “Người đẹp vì lụa, lúa tốt
vì phân” là có thật ư.
“Hạnh
nhìn gì vậy?” Anh thấy cô cứ nhìn mình hoài.
Cô
giật mình. “Có nhìn gì đâu.” Cô vén tóc lên rồi chống chế. “Ờ thì, Hùng mang nơ
thấy mắc cười quá.”
Anh
liếc mắt. “Thôi để tôi tháo ra.” Anh nói cho vừa lòng ai đó.
“Thôi
đừng.” Cô nắm tay anh lại. “Hạnh đùa ấy mà.” Tháo ra mất công hoàng tử lại đẹp
ít đi.
Cô
tiếp tục nhìn anh, thấy anh quay qua nhìn mình, cô liền đánh mặt đi chỗ khác. Rồi
cô lại lén lén nhìn sang anh lần nữa. Công nhận hôm nay anh đẹp trai thật. Cứ
thế, suốt chuyến xe tới nhà hát, cả hai bỗng im lặng đến lạ kỳ. Một người bị chọc
nên không dám mở lời, người còn lại thì chết đuối trong vẻ đẹp của ai đó, nên cũng
chả thể mở miệng.
Tới
nơi, cô khoác tay anh bước đi. Phải công nhận trong những người đang hiện diện
nơi đây, hai người là một trong những cặp đôi đẹp nhất. Khi bước lên những bậc
thang nhỏ để tiến vào nhà hát, nhìn anh, cô mới biết mình đang bị cuốn hút bởi
điều gì. Nếu thang điểm xét về độ đẹp trai là những bậc thang, thì anh chính là
bậc cao nhất.
Thấy
anh nhìn mình, cô liền nói nhanh. “Thấy mắc cười thật.”
Quốc
Hùng nhăn nhó. “Hạnh trả thù Hùng vụ hôm bữa đúng không?” Ý anh nói đến vụ chọc
cô vào hôm lễ hội.
“Hạnh
nhỏ nhen như Hùng vậy sao?” Cô bật cười.
Quốc
Hùng tức nhưng chả thể làm được gì. Cái nơ nó đi liền với bộ quần áo mà. Đâu phải
do anh tự nghĩ, hay tự thiết kế ra đâu. Lúc anh mặc thử bộ này đứng trước
gương, hình ảnh duy nhất đập vào trong đầu anh, đó là anh đẹp trai như “Kudo
Shinichi” vậy đó. Mỗi lần anh sờ lên chiếc nơ, anh lại nghĩ mình sắp phải giả
giọng ông “Mori” để phá án.
Cũng
giống như truyện, anh nghĩ may mắn lắm mới có một đêm đi chơi với “Ran” dưới
thân phận “Shinichi” như thế này, trước khi ngày mai anh phải trở lại làm
“Conan”, trở lại làm “bà mẹ khó tính” của cô. Vậy mà cô cứ chọc anh hoài.
Vào
trong rạp hát, tất nhiên vụ đi xem hòa nhạc chỉ là muốn thử cảm giác cho biết,
chứ thật ra cô có khiếu nghệ thuật nào đâu mà cảm thụ. Nhạc cứ văng vẳng bên
tai, lâu lâu vỗ tay “hùa” theo số đông và cố tỏ ra mình là một người biết cảm
nhận âm nhạc, đó là tất cả những gì cô có thể làm.
Anh
thì khác, mỗi lần cô nhìn qua, cô thấy anh rất chăm chú lắng nghe, mà đúng là đẹp
thì làm cái gì cũng đẹp, thậm chí là nghiêm túc. Cô nghe nói ngày xưa anh từng
đi học piano, nên có thể anh biết cảm nhận những gì từ buổi hòa nhạc mang lại,
chứ không phải kiểu “đàn gảy tai trâu” như cô.
“Hả?”
Quốc Hùng thấy Mỹ Hạnh nhìn mình nên liền hỏi. Anh sợ nãy giờ chăm chú lắng
nghe quá nên không nghe thấy cô gọi.
Cô
giả vờ nói khẽ. “Đói bụng quá.”
Anh
sợ cô đói nên liền gợi ý. “Vậy đi ăn nha.”
Nghe
ăn nên Mỹ Hạnh liền gật đầu. Giờ mà đợi xem xong hòa nhạc thì chắc cô chết mất.
Thế là hai người đứng dậy, cúi người xuống bước đi và miệng không ngừng nói xin
lỗi những thính giả mình làm phiền. Ra khỏi nhà hát, điều đầu tiên Quốc Hùng
làm là tháo phăng chiếc nơ đi và điều tiếp theo mới là đặt xe Uber tới chở.
Tới
một nhà hàng nổi tiếng của thành phố, sau khi biết hai người chưa đặt chỗ trước,
gã phục vụ lém lỉnh dẫn hai người tới một chiếc bàn gần bên cửa sổ, nơi các cặp
tình nhân hay ngồi. Quốc Hùng thấy gã phục vụ nháy mắt với mình nên liền hiểu ý
và anh nhanh chóng boa tiền “tip” như để cảm tạ.
Cầm
trên tay cuốn menu, anh gọi liên tiếp thịt bò, tôm hùm, salad trộn, soup và một
chai rượu vang. Mỹ Hạnh vừa dở cuốn menu ra, chưa xem được cái gì thì đã bị anh
lấy đưa cho phục vụ cất đi. Cô phụng phịu nhìn anh như kiểu mình bị bắt nạt. Ít
nhất thì cũng phải để cô xem cuốn menu như thế nào chứ. Đẹp trai nhưng chả đẹp
nết chút nào.
Không
phải anh tự tiện đâu, cũng không phải anh không cho cô gọi món. Chỉ là sống với
nhau bao lâu, anh biết cô thích ăn món gì, ghét món gì và dị ứng với món gì.
Hơn hết là anh không muốn cho cô xem menu, bởi vì dị ứng ở đây, không phải là dị
ứng với thức ăn, mà là cô dị ứng với giá tiền.
Nhớ
lần đầu tiên hai người đi ăn nhà hàng, thật ra thì cái nhà hàng đó cũng sang trọng
thật. Cô xem menu xong thì mở to hai mắt nhìn anh, “mắc dữ”, đó là hai từ cô thốt
ra và sau đó cô chỉ ăn salad với bánh waffle, hai món rẻ tiền nhất. Miệng thì bảo
no nhưng khi về đến nhà thì liền chạy vào bếp mở tủ lạnh.
Sau
lần đó, mỗi lần đi ăn cùng với anh, hoặc có thêm mẹ anh nữa, thì anh luôn gọi
món giúp cho cô. Tất nhiên là cô chỉ dám thái độ với anh, còn khi có mẹ anh thì
cô đâu dám “hó hé”. Lúc còn học đại học ở Việt Nam, mẹ anh thấy cô ngại, nên
kêu ra cả một bàn thức ăn. “Ăn không hết thì bỏ”, mẹ anh chốt một câu như vậy
và ai đó ráng sức ăn vì sợ phí.
Trở
lại với thực tại, dưới những ánh đèn lấp lánh, hai người vừa ăn, vừa trò chuyện.
Đêm nay là đêm cuối cùng ở lại Úc trước khi ngày mai về nước, nên hai người muốn
ôn lại tất cả những chuyện đã qua, những kỷ niệm từ lúc đặt chân qua du học đến
bây giờ.
“Lúc
đó vui nhỉ.” Mỹ Hạnh mỉm cười khi vừa kể xong chuyện ở trường.
Thấy
anh cứ nhìn mình chằm chằm, gương mặt thì đăm chiêu, cảm thấy ngại ngùng vì sợ
mình lỡ miệng nói gì đó, cô liền lấy đại ly rượu uống cho đỡ thẹn. Đặt ly lại
xuống bàn, anh vẫn còn nhìn cô như vậy. Không biết làm gì nữa nên cô liền giả vờ
tránh né đi bằng cách nhìn ra cửa sổ. Không khí im lặng bắt đầu kéo tới bao
trùm và nhiều giây trôi qua, sự im lặng vẫn cứ tiếp diễn.
“Hạnh.”
Quốc Hùng nói trong khi người run lên.
Đồng
thời Mỹ Hạnh cũng lên tiếng. “Hay mình về đi.” Cô nghĩ vậy là tốt nhất.
Quốc
Hùng nghe vậy nên đành miễn cưỡng. “Ờ.” Anh ấp úng. “Mình về.”
Lao
lên trên giường, Mỹ Hạnh kéo chăn che đi khuôn mặt đang mỉm cười của mình. Người
cô rạo rực cả lên khi nghĩ về Quốc Hùng. Thật sự là hôm nay cô thấy anh rất lạ,
như kiểu lột xác trở thành một người khác vậy. Kéo chăn xuống lại ngang ngực,
cô thấy mình thật mù mờ, bấy lâu nay sống cùng anh, nhưng lại chả hay biết gì về
vẻ đẹp tiềm ẩn của anh cả.
Cứ nhớ
lại những khoảng khắc hút hồn và đầy tình cảm của Quốc Hùng từ trước đến giờ,
cô biết chắc mình đã yêu anh. Từ lúc nào, hay từ bao giờ nó không còn quan trọng,
quan trọng là cô đã thật sự quên được Duy Thanh rồi sao.
Bất
ngờ nhắc đến hai chữ “Duy Thanh”, cảm xúc của cô lại bỗng chùng xuống. Đã lâu rồi
cô không nhớ đến anh, thậm chí cũng chả thiết buồn khi những chuyện xưa vô tình
gợi lên nữa. Lần cuối cô nghe tin tức về anh, hình như anh không còn làm cho cô
Thúy Nga.
Trong
lúc Mỹ Hạnh đang nằm suy nghĩ, thì ở phía bên kia, Duy Thanh cũng đang nằm
nghiêng trên giường, một tay gối sau đầu, tay còn lại anh cầm một bức hình của
cô. Đó chính là bức hình mà anh lén lấy từ nhà bà Thúy Nga để đem đi photo. Sau
đó anh cắt lấy mỗi mình khung hình của Mỹ Hạnh, còn khung hình của Quốc Hùng và
bà Thúy Nga thì bỏ đi. Tuy giờ cầm trên tay bức hình không được rõ nét cho lắm,
nhưng dù sao được nhìn thấy cô, với anh như vậy là tốt rồi.
Như
một khung hình trên tivi được chia làm hai, một bên Mỹ Hạnh nằm suy nghĩ về cảm
xúc của mình, bên còn lại Duy Thanh nhìn bức hình và qua những chất liệu từ nỗi
nhớ, anh bắt đầu hình dung lại những ký ức xưa.
Duy
Thanh luôn muốn trở về anh của những năm tháng ấy, những năm tháng chỉ toàn những
màu vui vẻ, hạnh phúc và có cô bên cạnh.
Mỹ
Hạnh thì đang dần bước đến tương lai, nơi những màu hồng rực rỡ đón chờ cô phía
trước và Quốc Hùng đang mỉm cười.
Một
người hiện tại và người còn lại thì quá khứ, nhưng có lẽ người đáng thương nhất,
chính là người không chỉ sống mãi trong những ký ức, mà còn không thể buông bỏ
được nó ra khỏi mình.
Về
phần của Quốc Hùng, anh bước về phòng, ngẩn người và móc ra một chiếc hộp nhỏ
màu đen từ trong túi áo. Khẽ mở nắp ra, bên trong chính là chiếc nhẫn mà anh định
ngỏ lời với Mỹ Hạnh lúc ở nhà hàng. Anh đã dự tính điều này từ rất lâu, chỉ là
khi ngồi đối diện với cô, anh thật sự rất run. Sợ cô từ chối, sợ bóng hình của Duy
Thanh quá lớn và sợ cô vẫn chưa thể quên được Duy Thanh.
Khó
lắm anh mở gắng mở được lời và khi cô ngỏ ý muốn đi về, anh nghĩ chắc duyên của
mình chưa tới. Đặt hộp nhẫn lên trên bàn, anh nghĩ không sao, mọi thứ còn sớm
và anh vẫn còn nhiều thời gian để được cô chấp nhận.
Nếu duyên chưa tới thì anh sẽ chờ, dù có bao lâu
đi chăng nữa.