Chuyển đến nội dung chính

Chương 56

Tối hôm đó, Mỹ Hạnh tưởng Quốc Hùng về nhà ngủ, nên không biết anh chàng bị bắt cóc, khi trên đường tới thăm Duy Thanh. Bà Thúy Nga thì nghĩ cu cậu ngủ ở nhà Mỹ Hạnh nên cũng không gọi. Đến hôm sau, trước khi đến công ty, bọn bắt cóc bất ngờ điện thoại tới bà thông báo và đòi tiền chuộc.
Duy Thanh nghe mẹ Nga hoảng hốt gọi tới, mà lòng không khỏi bàng hoàng. Ngay lập tức rời bệnh viện, anh ra lệnh cho anh em tập trung tại “trạm chính” với Tý. Nhị thì dẫn một đội tới nhà bảo vệ mẹ Nga cùng với anh. Mỹ Hạnh cũng được mẹ Nga bảo tới nhà để đề phòng bất trắc.
Vì quá nôn nóng nên Duy Thanh bước vào gặp mẹ Nga với bộ dạng vẫn mang đồng phục bệnh nhân trên người. Thấy mẹ ngồi trong phòng khách khóc sướt mướt, anh thấy chạnh lòng khôn cùng.
“Mẹ chắc là nó không?” Anh sợ nhiều khi người ta lợi dụng sự kích động của mẹ để qua mặt.
Bà vẫn khóc. “Có, tụi nó lấy điện thoại của thằng Hùng gọi video về cho mẹ.” Bà nắm chặt tay Duy Thanh. “Tụi nó bảo nếu muốn thằng Hùng còn sống thì phải đưa tiền chuộc. Báo cảnh sát thì đừng mong gặp lại nó nữa.”
“Tụi nó còn nói gì nữa không?” Anh gặng hỏi.
Bà nhớ lại. “Tụi nó bảo cho mẹ ba tiếng để chuẩn bị tiền. Rồi chờ điện thoại của tụi nó.” Bà nhìn Duy Thanh như cầu cứu. “Giờ mẹ phải làm sao con?”
Anh chậc lưỡi. “Mẹ yên tâm, con sẽ cứu thằng Hùng về.”
Nhị lúc này đi tới. “Anh, mấy đứa bảo có hai thằng đang me gần nhà.”
Duy Thanh đoán bọn bắt cóc sẽ sai người theo dõi hành động của mẹ Nga. Nếu như cảnh sát xuất hiện thì bọn chúng sẽ biết phải làm gì. Do vậy khi trên đường tới nhà, anh đã bí mật ra lệnh cho anh em. “Cứ tiếp tục theo dõi theo bọn chúng. Em báo với Chín Rắn chưa?”
“Dạ rồi anh.” Nhị gật đầu.
“Mẹ chuẩn bị tiền đến đâu rồi?” Anh nghĩ cứ làm theo những gì bọn chúng muốn. Vì nếu tình huống xấu nhất xảy ra, khi không có cách giải cứu, thì cứ đem tiền tới chuộc Quốc Hùng về.
Bà đáp. “Mẹ sai mấy đứa tới ngân hàng rồi. Chắc cũng sắp xong.”
Tiếp tục hỏi han những vấn đề mình hoài nghi, Duy Thanh sợ trong lúc mình nằm viện, mẹ Nga giấu đi chuyện gì đó. Sau khi hỏi xong, những gì anh thắc mắc đều tập trung về một mối nguy lớn, dự án phía tây và những đối tác của Quốc Hùng. Rất có thể những tên này nghĩ Quốc Hùng bày trò để hại mình, nên giờ âm mưu trả thù lại.
Nhanh chóng mượn quần áo của Quốc Hùng để thay, Duy Thanh cùng Nhị đi tới gặp tên C, kẻ môi giới và là đầu mối duy nhất hiện tại có được. Mỹ Hạnh lúc này cũng vừa bước vào nhà và thấy Duy Thanh, đây là lần thứ hai cô đối diện với anh, nhưng so với sự bồi hồi của lần đầu, giờ thì cô chỉ lo lắng và hoảng sợ cho sự an nguy của Quốc Hùng mà thôi.
Tới nơi C làm việc, Duy Thanh nói ngắn gọn cho C dễ hiểu và yêu cầu C đưa hết mọi thông tin của những đối tác làm ăn với Quốc Hùng. C với bộ dạng hoảng hốt cũng kể lại những gì mình biết, trong đó có đề cập tới hai tên bị thiệt hại nhiều nhất và có buông những lời đe dọa ác ý nhất, đó là Phước Mập và Nghĩa.
Có số điện thoại, địa chỉ và các thông tin cần thiết, Duy Thanh “fax” về cho Tý và các anh em đang ở trạm tìm tên Nghĩa, còn anh với Nhị thì đi tìm tên Phước Mập. Trong lúc chưa thấy bóng dáng tên Phước ở đâu, thì Tý bất ngờ gọi tới đã túm được tên Nghĩa và hắn ta khai ra mình có nhờ xã hội đen đánh dằn mặt Quốc Hùng, không ai khác, bọn đó chính là bọn người phía bắc, những kẻ đang gieo rắc kinh hoàng trong thành phố.
Không biết vì sao Tý lại moi được tin tức nhanh như vậy, nhưng có thể anh ngầm đoán với bản tính nóng giận của Tý, cu cậu có thể đánh gãy chân hoặc cắt một ngón nào đó của tên Nghĩa.
Liên lạc với Chín Rắn, hỏi về “bản doanh” và một số thông tin của bọn phía bắc, những kẻ từng đỡ đầu gã, Chín Rắn đứng giữa một tình huống khó xử nhất trên đời. Một bên từng mang nhiều ân huệ, bên còn lại thì trải qua nhiều trận sống chết có nhau, Chín Rắn thật sự rất khổ tâm. Nếu Duy Thanh cư xử không phải phép, cả thành phố sẽ nhanh chóng chìm trong biển máu, điều mà bấy lâu Chín Rắn đang cố gắng gìn giữ để không xảy ra.
“Em hứa, em sẽ nhún nhường và giữ bình tĩnh.” Duy Thanh thề qua điện thoại.
Chín Rắn nghe vậy liền tạm yên tâm và nói ra thông tin. Địa điểm là một nhà hàng nằm gần bờ sông, nơi gã “trùm tạm” thường xuyên lui tới ăn nhậu với các đàn em. Trùm tạm, là bởi vì gã chính là con trai thứ ba của tên trùm xã hội đen ở ngoài bắc, được lệnh vào đây mở rộng địa bàn và hiển nhiên chính là “tam thái tử” trong mắt bọn đàn em.
“Hắn đang ở trong này anh.” Một đàn em của Duy Thanh gọi ra thông báo, khi đã nhận diện được tên “Tam Thái Tử”.
“Đi thôi.” Duy Thanh cúp máy rồi ra lệnh.
Anh vừa bước ra xe, thì cũng là lúc hàng chục anh em khác bước theo ra ngoài từ những chiếc xe khác. Một hàng xe nối dài chật kín cả con đường ven sông. Đút tay vào túi quần, anh bình tĩnh bước đi trong lúc những anh em khác chạy xồng xộc vào nhà hàng để cảnh vệ và khống chế những tên khác.
Nhìn phong thái điềm tĩnh của anh, nó toát ra cái khí chất giống như một vị tướng quân hùng dũng đang đi giữa chiến trường đầy dao kiếm, với ngọn lửa âm ỉ bùng cháy, một bầu trời chứa đầy sát khí và chết chóc bên trong.
Có điều nếu như anh mang quần áo của mình, thì có lẽ nó sẽ tôn lên nhiều vẻ đẹp và khí chất khác. Bộ đồ thụng thịu mà anh mượn tạm của Quốc Hùng, nó đã đánh bay đi mọi thứ.
Tý vẫn như mọi khi, anh chàng là người đầu tiên xông vào và tung đòn dằn mặt thị uy. Đạp đại một tên trước mặt bay xuống ghế, Tý rút cây “baton” giắt bên người ra và phang vào gã bên cạnh. Những người khác cũng nhanh chóng xông tới văng tục và khống chế những tên đang ngồi trong nhà hàng.
Duy Thanh bước vào, một tên lấy tay che miệng thì thầm bảo gã Thái Tử đang ngồi ở chiếc bàn lớn trước mặt. Anh gật đầu như hiểu ý rồi tiến tới. Gã Thái Tử nhìn anh đến nỗi không chớp mắt. Gã chỉ thiếu điều nhào tới ăn tươi nuốt sống anh, nếu như không bị hai tên nào đó đứng bên cạnh khống chế.
“Chắc anh là Tam Thái Tử nhỉ?” Duy Thanh ngồi xuống và bắt chéo chân.
Gã Thái Tử trợn mắt. “Mày là thằng chó nào, mà dám bố láo xông vào đây?”
Duy Thanh thở dài. “Thôi để khỏi mất thời gian của anh em.” Anh hơi chồm người tới. “Thằng Nghĩa nhờ anh đánh Quốc Hùng bạn em phải không? Giờ anh nhốt bạn em ở…”
“Tao đéo biết mày đang nói gì.” Tam Thái Tử chắn ngang lời. “Mày nghĩ mày xông vào đây là có thể yên ổn sao?” Gã sau đó văng một tràng tục tĩu.
Duy Thanh hất đầu ra lệnh cho Nhị, vì anh bắt đầu thấy nóng máu trong người. Giới hạn của anh chỉ có mức và việc nghĩ bạn mình đang gặp nguy hiểm, dường như tên Thái Tử đã chọc nhầm chỗ.
Ngay lập tức Nhị và người anh em bên cạnh đấm tới tấp vào tên Thái Tử. Những đàn em của gã thấy vậy định vùng lên, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Tý và những người khác đánh tới tấp. Nhị đè đầu tên Tam Thái Tử xuống bàn nhưng gã vẫn ngoan cố vùng vẫy.
Gã văng tục rồi nói. “Thả tao ra bọn chó.” Lại văng tục.
Duy Thanh bực mình, anh nhoài người tới và sẵn thế, anh chắp lấy tay phải Tam Thái Tử kéo về phía mình, sau đó rút dao ra đâm mạnh xuống bàn tay cũa gã. Không như trong phim, anh chả thể đâm xuyên con dao qua bàn tay của gã và găm xuống bàn được.
Gã Thái Tử hét lên trong đau đớn.
“Giờ chúng ta nói chuyện nghiêm túc được chưa?” Duy Thanh nghiêng đầu.
Tam Thái Tử lúc này vẫn bì đè xuống bàn. Vì đau qua nên gã chỉ nói. “Được, được.”
“Mày nhốt bạn tao ở đâu?” Duy Thanh lúc này mới thể hiện rõ sự tàn bạo của mình. Việc anh gằn giọng từng chữ mang lại cho người nghe nhiều cảm giác sợ hãi. Và nhất là cái ánh mắt của anh, kinh sợ khôn cùng.
Tam Thái Tử lắc đầu. “Đéo có…”
“Mày nói gì?” Duy Thanh chưa hiểu ý lắm.
Tên đàn em ngồi bên cạnh gã Thái Tử lên tiếng thay. “Bọn tao đéo bắt nó.”
“Mày không bắt thì ai?” Duy Thanh ngước mắt sang. “Chẳng lẽ tao?”
“Thằng Nghĩa có nhờ đại ca tao đánh bạn mày, nhưng tụi tao mới nhận lời, chứ chưa kịp ra tay. Giờ mày kéo người tới đây bảo bọn tao bắt cóc là sao?” Tên đàn em nói rõ ra mọi chuyện.
Ngay giây phút đó, Duy Thanh chợt sững sờ. Tức giận đã làm anh trở nên mù quáng, hay vì hôn mê đã khiến anh mất đi sự tinh nhạy của mình.
Anh đã làm gì thế này? What the hell đang xảy ra? Chín Rắn đã căn dặn anh, “đừng làm mọi việc trở nên nghiêm trọng”, nhưng nhìn những gì anh vừa làm xem, anh luôn trốn tránh cuộc chiến, nhưng giờ chính anh lại là người khơi mào chiến tranh.
Đừng quyết định chuyện gì khi đang tức giận và đừng làm việc gì khi cảm thấy không vui.
Duy Thanh móc điện thoại ra gọi. “Tóm hai thằng khốn đang rình trước nhà, và hỏi xem bọn chúng là ai. Bắt tụi nó khai ra cho anh.” Anh cúp máy rồi cố lấy lại vẻ điềm tĩnh.
Một tên đàn em khẽ nói. “Cảnh sát đang tới anh ơi.”
Anh đứng dậy trợn mắt nhìn tên Tam Thái Tử. “Hãy xem đây như là lời cảnh cáo cho mày.”
Mọi người sau đó rút khỏi nhà hàng một cách nhanh chóng. Trên đường đi về trạm, Duy Thanh bỗng thấy mẹ Nga điện tới. “Con nghe mẹ.”
“Bọn chúng điện tới đòi giao tiền chuộc con ơi.” Bà nói trong nghẹn ngào. Từ khi biết tin Quốc Hùng bị bắt cóc, thật sự bà như đang sống trong địa ngục.
“Mẹ cứ làm theo yêu cầu của bọn chúng đi. Con đang về đây.” Anh căn dặn. “Tụi nó có thể sẽ thay đổi liên tục địa điểm giao tiền. Mẹ cứ làm theo và nhắn tin báo cho con.”
Thấy Duy Thanh vừa cúp máy, Tý liền quay xuống đưa điện thoại. “Anh Chín Rắn điện anh ơi.”
Duy Thanh cầm lấy. “Em nghe anh.”
“Tao tìm ra bọn nào bắt cóc bạn mày rồi.” Chín Rắn nói nhanh. “Là bọn đệ thằng Nam Ghẻ. Mày không cần tới gặp thằng Tam Thái Tử nữa. Mày tới…”
Duy Thanh cảm thấy đau cả đầu. “Em vừa mới rời khỏi chỗ đó.”
“Thế sao rồi?” Chín Rắn muốn biết Duy Thanh đã làm gì.
“Chuyện đó có gì em nói với anh sau.” Duy Thanh nói nhanh. “Giờ thằng Nam Ghẻ ở đâu anh?”
Chín Rắn hối thúc. “Giờ tao đang trên đường tới chỗ nó đây. Mày chạy tới chỗ bờ hồ H luôn đi.”
“Dạ ok anh.” Duy Thanh cúp máy rồi nói với Nhị. “Bảo anh em tới bờ hồ H luôn Tý.”
Trên đường tới bờ hồ H, anh tiếp tục nhận được một cuộc gọi khác từ các anh em. “Alo.”
“Ra rồi anh.” Người anh em hớn hở. “Bọn chúng khai mình là đàn em của tên Kiên Ốm. Nói thằng chó Kiên đang nhốt cậu Hùng ở bãi kho cũ, gần bến cảng phía đông.”
Duy Thanh mừng rỡ. “Cảm ơn em nhiều.” Anh cúp mày và ra lệnh. “Tý, em bảo thằng Bi dẫn anh em tới bờ hồ H gặp Chín Rắn. Còn lại theo anh tới nhà kho ở bến cảng phía đông.”
Tuy Duy Thanh nói cụt ý nhưng Tý vẫn hiểu và liền lập tức chia đoàn xe ra làm hai. Một nửa tới bờ hồ, nửa còn lại tới khu bến cảng. Sau đó anh chàng thắc mắc quay lại. “Bọn nào bắt cậu Hùng vậy anh?”
“Kiên Ốm.” Duy Thanh đáp.
Tý nhíu mày. “Kiên Ốm?” Anh chàng lục lọi lại trí nhớ. “Có phải thằng chó Kiên Ốm, đàn em của tên Nam Ghẻ không?”
Nhị lúc này đang lái xe, nghe vậy liền đáp thay cho Duy Thanh. “Đúng rồi.”
“Bà mẹ.” Tý cảm thấy tức tối. “Chính thằng chó Kiên Ốm bữa trước dí theo cậu Hùng, bị em chặn lại đánh chứ đâu.”
Duy Thanh nghĩ đây là sự hời hợt của mình khi không bổ sung thông tin của các mối nguy hại. Lúc Quốc Hùng bị người ta đuổi theo, chính là lúc anh chưa nằm viện. Vì cứ mải mê trồng cây si trước chung cư Mỹ Hạnh, mà anh đã lơ là dẫn đến thiếu phòng bị. Tất cả đều là tại anh.
Từ đường chính, ba chiếc xe màu đen rẽ vào con đường nhỏ cạnh bến tàu, sau đó quẹo vào một con đường đất với những bụi cỏ mọc um tùm hai bên. Men theo con đường đất đó, đoàn xe chạy tới một nhà kho khá lớn nằm bên cạnh bờ sông.
Vài gã đang đứng trước nhà kho hút thuốc, bỗng bất ngờ khi thấy ba chiếc xe lạ mặt nào đó chạy tới làm tung bụi mịt mù. Một gã cầm điều thuốc đi tới vài bước để xác định là ai, nhưng chưa kịp mở miệng thì gã đã thấy nhiều tên hung dữ cầm hung khí lao ra khỏi xe. Hoảng hốt, gã vứt điếu thuốc và cũng nhiều người khác quay đầu chạy vào trong.
“Chạy, chạy.” Một tên hét lớn.
Một tên khác hét. “Tụi nó tới.”
Nhiều tên bắt cóc đang ở trong nhà kho bỗng giật mình khi nghe thấy những tiếng hét. Cả bọn chưa biết chuyện gì, thì bất ngờ hai cánh cửa lớn được đẩy ra và nhiều người xông vào toan đánh.
Về phía Duy Thanh, anh rút cây baton ra và bước xuống xe. Trước mặt anh, nhiều anh em sau khi chạy tới đánh gục những tên canh cổng, thì liền dùng sức đẩy mạnh hai cánh cửa kho ra hai bên. Những ánh nắng yếu ớt còn lại của buổi xế chiều vừa chiếu vào trong, thì cũng là lúc mọi người hò hét xông vào.
Một bước ngắn, hai bước dài, Duy Thanh từ những bước chậm, bắt ngờ tăng tốc như vận động viên điền kinh. Anh chạy tới cùng một lúc phi cà đầu gối và cùi chỏ vào tên trước mặt. Sau đó tiếp tục thực hiện cú xoay người tung cước vào tên tiếp theo.
Bất ngờ bị tấn công, nhiều tên không trở tay kịp nên bị đánh gục, những tên khác nhanh trí hơn, thì liền lao đi kiếm vũ khí để chống trả. Nhị với Tý vẫn là bọn hăng máu nhất trong giao chiến. Cứ đâm đầu lao tới và không ngừng vung gậy lên bọn bắt cóc.
Duy Thanh sau khi hụp người xuống né cây tuýp đang phang ngang qua đầu, thì anh liền phang mạnh cây baton vào gã đang tấn công mình. Chưa kịp xuất chiêu tiếp theo thì anh đã bị một gã nào đó đạp văng ra xa. Một tên bặm trợn khác ở gần đó, thấy anh đang nằm dưới đất thì liền quất mạnh cây gỗ xuống.
Vì từng bị đánh vào đầu một lần, nên giờ Duy Thanh bỗng sinh ra chứng ám ảnh sợ bị thêm một lần nữa. Nỗi ám ảnh này không chỉ riêng anh, mà những người khác cũng dễ mắc phải khi trải qua. Do vậy, anh nhanh chóng đưa tay lên ôm đầu để bảo vệ và thanh gỗ đánh mạnh xuống tay anh.
Bon, một người anh em đang đứng gần đó, thấy đại ca mình bị đánh thì liền dốc hết sức bình sinh chạy nhanh tới tông mạnh. Với dáng người to mập, Bon chắp hắn ta ngã rầm xuống đất và đè cả thân hình mình lên. Gã bị Bon đè lên, sau này chở tới bệnh viện vẫn còn bất tỉnh.
Về phía Duy Thanh, cú đánh khiến tay trái anh gần như bị “liệt”. Nó đau đến nỗi anh không thể nhấc tay lên nỗi sau đó. Nhặt cây tuýp sắt nằm gần mình, Duy Thanh tiếp tục lăn xả bằng mỗi tay phải. Chạy tới nhảy lên không trung, anh vung mạnh cây tuýp vào một tên. Sau đó nhanh chóng né đòn, anh tiếp tục xoay người đá móc ngay mặt gã kế tiếp. Cùng với Tý và Nhị, anh đánh gục nhiều tên trước khi cứu được Quốc Hùng, người đang bị bọn bắt cóc treo lên.
Không khác gì Duy Thanh, Quốc Hùng bị đánh bầm dập và máu me chảy xuống thấm cả chiếc áo trắng. Khi hai cánh cửa mở ra, Quốc Hùng thấy bạn mình xông vào cùng những người khác. Lúc đó thật sự anh rất nóng lòng muốn vùng ra để chạy tới sát cánh cùng với Duy Thanh. Khổ nỗi, bọn chúng trói tay anh chặt quá, mặc cho anh vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được. Nhìn Duy Thanh tả xung, hữu đột trong vòng vây, anh thấy bạn mình vẫn không khác xưa là bao. Hùng dũng, oai phong và quyết đoán trong từng cú ra đòn.
“Mày không sao chứ?” Một lúc sau, Duy Thanh tháo bịt miệng ra cho Quốc Hùng.
Lúc này tiếng di động bất ngờ vang lên, Tý đang lảng vảng gần đó bèn đi tìm. Dõi theo âm thanh nhạc chuông, Tý bước tới một tên đang nằm gục dưới đất. Giờ nhìn kỹ anh mới biết gã này là Kiên Ốm. Không khác gì cái biệt danh, Tý thấy hắn ta ốm thật. Chắc là do chơi hàng quá độ.
“Alo.” Tý nghe máy khi thấy người gọi đến là “Anh Nam”. Còn ai khác ngoài tên đại ca Nam Ghẻ nữa.
“Kiên hả, anh Nam đây. Mày thả thằng Hùng ra ngay cho anh.” Nam Ghẻ ra lệnh.
Tý nhếch môi. “Thằng Kiên bị xử rồi.”
Nam Ghẻ bàng hoàng. “Ai vậy?”
“Là thằng xử thằng Kiên.” Tý sau đó vứt máy xuống đất.
“Alo, alo.” Nam Ghẻ liên tục nói nhưng không thấy ai hồi đáp, gã liền cúp máy. “Có bọn nào đó bảo đã xử thằng Kiên.” Gã quay lại. “Giờ tính sao anh?”
Chín Rắn nhíu mày. “Thằng nào xử?”
“Em không biết. Nó chỉ nói ngắn gọn như vậy rồi cúp máy.” Nam Ghẻ nói đại cho qua chuyện.
Chín Rắn quay lại nhìn thằng Bi. “Đại ca mày đâu?”
Bi như hiểu ra vấn đề. “Thế anh nghĩ vì sao em lại có mặt ở đây?” Bi nghĩ mọi người đã biết câu trả lời.
“Bà mẹ.” Chín Rắn cảm thấy kinh hoàng. “Đại ca mày là thần thánh hay gì, mà kéo quân đi gây chiến khắp thành phố vậy?” Mới vừa ở chỗ thằng Thái Tử xong, giờ đã có mặt giải quyết đám lóc nhóc của Nam Ghẻ.
Trở lại khu nhà kho, Nhị lo lắng. “Anh lái được không? Hay để em chở cho.”
Duy Thanh lúc này đang dìu Quốc Hùng ngồi vào xe. “Anh lái được mà. Em với Tý giúp anh lo cho mấy anh em.”
“Dạ.” Nhị gật đầu.
Trên đường chở Quốc Hùng tới bệnh viện, Duy Thanh điện báo tin mừng cho mẹ Nga và hẹn gặp bà ở đó. Giờ anh mới thấy lòng mình không còn nặng trĩu như trước nữa. Mọi thứ đã dễ thở từ khi Quốc Hùng được cứu.
“Mày nhìn gì tao vậy?” Anh hỏi Quốc Hùng.
“Trông mày tơi tả quá.” Quốc Hùng khẽ cười.
Anh nhếch môi. “Mày chắc tơi tả ít hơn tao.”
Quốc Hùng đánh nhẹ vào ngực Duy Thanh. “Cảm ơn mày nha.”
“Đau.” Anh thật sự muốn giật phắng lên.
“Sao ốm yếu vậy mày?” Quốc Hùng thấy mình đánh nhẹ mà.
Anh nói thật. “Nãy bị mấy thằng đó đánh đau quá.”
Tới nơi, Duy Thanh chạy xe thẳng vào sân bệnh viện, sau đó anh dìu Quốc Hùng bước đi. Vừa được vài bước, thì anh thấy Mỹ Hạnh đang ở trước mặt chạy đến. Quốc Hùng cũng thấy và nhanh chóng khập khiễng rời khỏi anh để đi tới ôm chằm lấy Mỹ Hạnh.
Giây phút nào để anh biết, em không còn yêu anh? Đó chính là lúc anh cùng người ấy xuất hiện, và người em chọn ôm lấy lại không phải là anh.
Hóa ra, khi người ta kề cận với chuyện sống chết, thì mới biết được thật sự mình yêu ai.
Duy Thanh buồn bã lết cái thân xác của mình quay lại xe. Toàn thân anh giờ đang rất quặng đau, nhưng liệu có đau bằng cái thứ đang vỡ ra thành nhiều mảnh ở trong lồng ngực anh lúc này.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Giải mã cái kết: Chỉ Là Anh Giấu Đi

Vậy là tác phẩm “Chỉ Là Anh Giấu Đi” đã kết thúc.             Đầu tiên nói về cái kết, thật ra lúc đầu cái kết của truyện là Mỹ Hạnh bị ung thư, Duy Thanh bị sát hại và Quốc Hùng cô đơn như vậy cho mãi về sau. Mình thấy hoàn cảnh Quốc Hùng hơi giống Tuấn Kiệt nên đã bỏ.             Cái kết tiếp theo được hoạch định, Duy Thanh và Quốc Hùng cùng chết, tất nhiên mình đã bỏ. Cả ba người cùng chết, à mình bỏ luôn. Cuối cùng là cái kết như hiện tại. Thật ra có rất nhiều hướng để kết thúc câu chuyện, thậm chí là một cái kết hạnh phúc cho tất cả mọi người, bao gồm việc Duy Thanh đến với Khánh Chi và sau này hai gia đình thông gia với nhau. Nhưng sau một hồi cân nhắc, mình quyết định loại bỏ tất cả để hướng về một kết cục chung, đó là Duy Thanh phải chết. Tất nhiên việc ấn định Duy Thanh bị ung thư giai đoạn cuối thì xem như đã chết. Đó có lẽ sẽ là một cái chết dễ chịu nhất khi kết thúc truyện. Hoặc một cái chết khác đẹp hơn là Duy Thanh hy sinh vì cứu Quốc Hùng hoặc Mỹ Hạnh chẳng hạ

Chương 60 - Hết

Nhiều năm sau. “Mẹ.” Duy Thanh hớn hở chạy đến. Lúc này Mỹ Hạnh đang đứng một mình trên triền đê ngắm nhìn cảnh hồ, nơi ngày xưa cô với Duy Thanh hay ngồi trò chuyện và đi dạo. Cô ngồi xuống khẽ cười. “Ôi cục cưng của mẹ.” Duy Thanh ôm lấy mẹ mình. “Mẹ đang làm gì vậy?” Mỹ Hạnh nhìn Quốc Hùng đang bước tới. “Mẹ đứng chờ con trai của mẹ.” “Sao mẹ không ngồi cho khỏe?” Duy Thanh thương mẹ. Sau tất cả, bây giờ Quốc Hùng đã biết rõ mọi chuyện về Duy Thanh, bao gồm việc bạn anh đi tù, giả vờ nhận làm ba Mít Thúi, và cả việc bạn anh bị ung thư. Đó chính là lý do anh đặt tên “Duy Thanh” cho con trai của mình và Mỹ Hạnh. “Mọi việc xong rồi hả anh?” Cô nhìn chồng mình. Anh gật đầu. “Ừm, xong rồi em.” Anh ngồi xuống bế con mình lên. “Chúng ta đi thôi.” Cô khoác tay chồng mình. Duy Thanh hỏi. “Ba ơi, mẹ bảo mẹ mua siêu nhân cho con. Mà siêu nhân là cái gì vậy ba?” “Siêu nhân hả?” Anh khẽ cười. “Siêu nhân là người âm thầm và lặng lẽ hy sinh bảo vệ người khác. Dù có khó k

Chương 58

Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” Hiện tại Mỹ Hạnh đang là trưởng phòng kinh doanh bên công ty thời trang. Từ tối qua đến giờ, anh thấy cô cứ đăm chiêu buồn bực về vấn đề gì đó. Đến sáng nay gặp Mỹ Dung, anh mới hiểu ra mọi chuyện. “Anh không nói chuyện em với anh Nhị, cho chị em biết sao?” Mỹ Dung nói khi gặp Quốc Hùng ở phòng khách. “Không.” Lúc đó anh hơi ngạc nhiên. Việc anh Hùng giấu chị mình, Mỹ Dung chỉ có một suy nghĩ nảy lên trong đầu, đó là nếu biết anh Thanh với cô không còn là gì của nhau, anh Hùng sợ chị Hạnh có khi sẽ thay đổi. Một suy nghĩ ấu trĩ, hoặc là cô, hay là của anh Hùng. “Mà sao em?” Quốc Hùng hỏi. Mỹ Dung nhếch môi. “Không có gì. Em nghĩ anh nên nói với chị đi.” Nói xong cô bước vào bếp. Trở lại với thực tại, Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” “Dạ.” Mỹ Hạnh lúc này đang suy nghĩ về chuyện của Mỹ Dung, nên nhất thời chỉ đáp được có vậy. Anh ngầm đoán. “Em buồn vì chuyện của bé Dung sao?” Cô không muốn giấu anh. “Dạ.” “

Chương 59

“Chú Hùng.” Duy An hớn hở mỉm cười. “Á.” Quốc Hùng ngồi xuống. “Mít Thúi của chú.” Anh thắc mắc. “Ba Thanh đâu?” Minh Dũng đứng bên cạnh chem lời vào. “Anh Thanh tới sau anh.” Cu cậu nghĩ đây là cách nói tránh hay nhất. “Chị em đâu rồi anh?” Mỹ Dung khẽ cười. “Chị em đang chuẩn bị ở bên trong.” Quốc Hùng chỉ tay về phía nhà thờ. Hôm nay lễ cưới sẽ được diễn ra ở khuôn viên bên cạnh. Để bảo vệ việc tổ chức lễ cưới, Nhị với Tý nghe lệnh Duy Thanh, điều tất cả anh em tới nhà thờ. Mọi xe ra vào, mọi quý khách tới tham dự đều được rà soát kỹ càng, tránh trường hợp ai đó tới quậy phá, gây thiệt hại tới lễ cưới hoặc cho mọi người. Khánh Long lúc này đi tới cùng với Văn Hàn. “Đù, bữa nay đẹp trai vậy mày.” Anh khen chú rể. Quốc Hùng bắt tay từng người. “Anh Đức với thằng Sơn đâu?” “Tụi nó đang tới.” Khánh Long đáp. Văn Hàn nói đùa. “Thôi tao về đây. Mắc công vào trong lại đẹp trai hơn chú rể.” Quốc Hùng chậc lưỡi. “Tiếc nhỉ. Mấy người đẹp ở công ty tao hôm nay lại thất

Giải Mã ABED: Cái Kết

Đầu tiên nói về cái kết của Ngọc Hân: Thật sự thì Ngọc Hân có gặp được Văn Vũ tại thế giới huyền ảo đó không. Thật ra đó chỉ là cái “thức” của Ngọc Hân. Nên khi chết, Ngọc Hân đã bị kẹt trong chính cái thức của chính mình. Nếu các bạn để ý một chút, các bạn sẽ nhận ra được. . Thứ nhất, Văn Vũ luôn thích màu đen và không bao giờ mang áo quần màu trắng. . Thứ hai, màu trắng là màu ưa thích của Ngọc Hân. => Do vậy, cái “thức” của Ngọc Hân đã biến Văn Vũ mang áo quần theo màu sắc mà cô ưa thích. Tiếp theo, những lời nói mà Ngọc Hân nói với Văn Vũ, tất cả cũng do cái “thức” khi còn sống của cô mà tạo thành. Những câu hỏi lặp đi, lặp lại rằng, anh có yêu em không, anh có bỏ em đi nữa không. Tất cả đều do “thức” của cô tạo ra cả. Vì khi còn sống, Ngọc Hân đã đọc được bức thư của Văn Vũ gởi cho Ngọc Lan. Do đó, cô sợ Văn Vũ sẽ đi tìm Ngọc Lan, chứ không phải ở lại đợi cô. Nói về cái kết của Ngọc Lan: Mình viết cái kết của Ngọc Lan cho các bạn, là một cái kết mở. Cò

Chương 52

“Mọi chuyện sao rồi con?” Bà Thúy Nga hỏi Duy Thanh. Anh lúc này rất trầm mặc. “Dạ con đang sắp xếp cho mọi người tạm thời im lặng. Đợi mọi chuyện qua rồi tính tiếp.” Bà thở dài. “Con tìm ra kẻ nào tố cáo chưa?” “Dạ chưa mẹ.” Anh cũng đang đau đầu vì vụ này. “Thằng Long bảo người gởi là ẩn danh.” Bà chậc lưỡi. “Hết vụ thuế má, giờ đến vụ này.” “Thuyền to thì sóng lớn mà mẹ.” Anh gượng cười cho giải tỏa bớt không khí. Bề ngoài giả vờ vui vẻ như vậy để làm yên lòng mẹ Nga thôi, chứ thật ra anh đang rất đau đầu và sốt ruột. Hôm đó gặp Khánh Long, anh thật sự không thể tin những gì mình vừa nghe được. “Có chuyện gì vậy mày?” Anh hỏi ngay khi thấy Khánh Long bước vào xe. Địa điểm, thời gian, giọng điệu, anh cảm thấy tình hình như có vẻ rẩt nghiêm trọng và bí hiểm. Khánh Long liếc mắt sang, sau khi đóng cửa xe một cách rất mạnh. “Có người gởi đơn tố cáo mày.” Anh nhìn Khánh Long. “Tố cáo gì?” “Tao nên gọi mày là gì đây?” Khánh Long nhếch môi. “Đại ca, bố già hay ông tr

Chương 53

Sau vụ Hoàng Sơn, Duy Thanh tiếp tục bị vướng phải chuyện Quốc Hùng. Có điều không như Hoàng Sơn, anh chả thể giúp đỡ gì được cho Quốc Hùng, ngoài việc cắt cử người theo bảo vệ. Dự án bên phía tây bất ngờ nằm ngoài dự đoán của mọi người. Tuy xuất phát chậm hơn những đối thủ khác, nhưng dự án của Quốc Hùng lại được săn đón nhiều hơn. Đi cùng cái thuận lợi thì tất nhiên cũng sẽ có khó khăn. Khó khăn thứ nhất là Quốc Hùng vướng vào sự lùm xùm đất đai, khi dự án mới bắt đầu đã vấp phải việc giấy tờ giả, tranh giành quyền sử dụng và kiện cáo bắt đầu nổ ra liên miên. Bạn E, người được Quốc Hùng giao phó nhiệm vụ đã “non tay” mua phải những miếng đất bị làm giả giấy tờ. Nhiều miếng trong số đó là đất nông nghiệp, chưa được chuyển đổi mục đích sang đất thổ cư. Một số khác thì bị vướng vào việc tranh chấp, kiện tụng. Chỉ 1/3 trong tổng số đất bạn E mua là đủ điều kiện pháp lý để làm dự án. Chưa kể, chính vì dự án quá nổi nên các đối thủ cạnh tranh đã nhanh tay tóm lấy cơ hội “dìm hàng”

Chương 51

Có một điều Quốc Hùng luôn thắc mắc trong lòng rằng, liệu Mỹ Hạnh đã gặp Duy Thanh chưa. Anh không dám hỏi, vì anh sợ nếu cô chưa biết, thì anh chính là người “khơi mào” ra mọi chuyện. Còn nếu biết rồi thì liệu cô có nói thật với anh không. Giờ nghĩ lại mọi chuyện thì anh mới nhận ra, cái đêm anh mới về nước, cái đêm anh cùng lũ bạn của mình đánh nhau, phải chăng là do Duy Thanh sai đàn em tới kiếm cớ gây sự. Có thể lắm, vì quán bar đó thuộc quyền quản lý của hắn kia mà. “Sao nhìn anh căng thẳng vậy?” Mỹ Hạnh thấy Quốc Hùng lái xe trông rất khổ sở. “Có đâu.” Anh giả vờ chối. Cô chợt nhớ. “Ủa sao mọi người ở công ty đồng loạt nghỉ việc vậy anh?” Anh nhân tiện dò hỏi. “Anh tưởng chuyện này em phải biết rõ chứ.” Ngụ ý của anh là chẳng lẽ Duy Thanh không nói với em. Cô thấy anh như bị khùng. “Sao em biết được, em ở phòng kinh doanh, chứ có phải ở phòng nhân sự đâu.” “Thế phòng em không có ai nghỉ hả?” Cái này thì thật, vì anh cũng không biết rõ số lượng nhân viên Duy Than

Anh Bỏ Em Đi

Tác phẩm: Anh Bỏ Em Đi Tác giả: M MT Thể loại: Tình cảm Giới thiệu: Văn Vũ, một chàng trai xuất thân nghèo khổ. Ngọc Hân, một cô gái được sinh ra từ một gia đình giàu có. Hai người gặp nhau và tình yêu bắt đầu chớm nở. Chưa được bao lâu thì nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm xảy ra. Văn Vũ liên tục bỏ đi và Ngọc Hân luôn vì anh mà tìm đến. Liệu rằng cuối cùng họ có đến được với nhau và hạnh phúc có mỉm cười. Truy cập facebook để biết thêm chi tiết: https://www.facebook.com/tacgiammt Thời gian dự kiến ra mắt: 17/09/2018

Giải mã ABED: Ngọc Hân

                        Tên:    Trương Ngọc Hân             Tuổi:    25             Quê quán:       Thành phố H             Trình độ học vấn:      Đại học - Tốt nghiệp đại học R với loại xuất sắc.             Màu sắc ưa thích:      Màu trắng             Sở thích:         Thích tụ tập với bạn bè.             Giới thiệu vài nét:    Ba mẹ ly thân từ lúc cô đang học cấp 3. Được mệnh danh là “nữ hoàng bạc tình”, vì quen rất nhiều chàng trai và chỉ được một thời gian là vứt bỏ. Là đại tiểu thư của tập đoàn T, một trong những tập đoàn quyền lực và giàu có nhất nước. Có ba người bạn thân, một là Quỳnh Hương, quen nhau từ lúc nhỏ. Tiếp theo là Thảo Vân và Hồng Loan, cô quen hai người này khi còn ở đại học. Tính tình mạnh bạo nhưng đặc biệt lại thích làm nũng. Thói quen hằng ngày, sáng café cùng với lũ bạn, tối thì đi bar C hoặc đi ăn.  Có lúc tập gym buổi sáng, lúc thì buổi chiều, thích tập buổi nào thì tập buổi đó. Tình yêu của cô cũng giống như vậy, thích yêu anh chàng